THẦY CÔ
]Thầy cô là vì sao thắp sáng
Để soi rạng đường lối em đi.
Thầy cô là người mà trời dành để
Chăm sóc, dạy dỗ chúng em thành người.
Mỗi năm duy chỉ một lần
20-11, ngày lễ cô thầy.
Học trò bao nét thơ ngây
Lập thành tích tốt mừng cô, mừng thầy.
Trời thu nắng đẹp hây hây
Chúng em họp lại mừng cô, mừng thầy.
Mừng ngày nhà giáo sum vầy, tươi vui.
Cuối cùng kính chúc thầy cô
Chúc thầy cô khoẻ, trồng người tiếp sau.
SUY TƯ HỌC TRÒ
Đêm đã khuya rồi em yên giấc,
Nhưng Thầy cô nào được thảnh thơi.
Bài học ngày mai em đã biết gì đâu
Bên ngọn đèn khuya, Thầy cô dành cho em tất cả…
Ôi! Thật lắm khó khăn thật nhiều vất vả,
Nhưng cũng thật “đơn sơ tập giáo án gối đầu”.
Nhiều chuyện bận lòng lắm nổi lo âu,
Gieo những mầm xanh cho tương lai đất nước…
Lớp lên lớp, mầm non tiếp bước
Thầy thường bảo em: Thầy là kẻ đưa đò,
Khách sang sông rồi lòng Thầy lại thêm lo
Vì kẻ sang sông biết bao giờ trở lại…
Làm “kỹ sư tâm hồn”, thật nhiều khổ ải
Đưa kẻ đi rôì lại đón kẻ sắp ra đi,
Lòng người Thầy còn lại được những gì?
Viên phấn trắng đơn sơ với dòng mực đỏ.
Ngưỡng cửa đời chúng em chính tay Thầy mở ngõ
Chính tay Thầy nâng đôi cánh ước mơ…
Thưở ấu thơ em đâu biết, đâu ngờ
Dòng mực đỏ cùng bảng đen phấn trắng,
Là máu chảy từ tim Thầy chắt chiu thầm lặng
Cho em lớn khôn nên vóc nên hình
Công ơn thầy nào kém chữ dưỡng sinh
Lo lắng thương yêu khác chi tình phụ mẫu.
…Nghĩ suy thật nhiều lòng em nay đà thấu
Biết ơn Thầy là bổn phận học sinh!!!
Như thơ xưa còn rõ rành rành:
“Bắc được cầu Kiều, là cuộc sống quan sang,
Yêu kính Thầy, tất con ta hay chữ…”
Chẳng những học trò, mà mẹ cha phải giữ:
Quý trọng, thương yêu, tôn kính Thầy cô.
Từ thưở xưa cho mãi đến bây giờ
Truyền thống đó không bao giờ phai nhạt.
Lời nói của Thầy ví như luồng gió mát
Giúp sức cho em vững bước trong cuộc đời.
Ơi! Người “kỹ sư tâm hồn”,
HÃY MÃI XỨNG ĐÁNG LÀ TẤM GƯƠNG BỐN MẶT
ĐỂ CHÚNG EM SOI!