YUL'S HOUSE

A family for Yurisistables and Sones
 
Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Bài gửi sau cùng
Bài gửiNgười gửiThời gian
[OTHER][24.02.2015] Yuri tham gia web drama " Van Gogh, The Starry Night". Thu 28 Jul 2016 - 4:49
[OTHER][16-10-2012] Tổng Hợp Hình Ảnh Của Yuri Tại Sân Bay. Fri 22 Jul 2016 - 3:57
[OTHER]Tổng hợp selca, instagram, weibo & Snapchat của Yuri. Fri 22 Jul 2016 - 3:50
[OTHER][18.08.2015] Yuri trở thành người mẫu mới cho thương hiệu mỹ phẩm "UrbanDecay". Fri 15 Jul 2016 - 3:30
[OTHER] Yuri Outfit - Một Yuri Đời Thường Wed 6 Jul 2016 - 4:10
[pic/vid][5.5.2016] Sunny & Hyoyeon làm khách mời trong show hợp tác Trung - Hàn "Star Advent" . Fri 1 Jul 2016 - 3:04
[PICS][15.02.2016] Yuri - Sự kiện tháng 3 & tháng 6 : SIA / Baby-G fansign 160623. Mon 27 Jun 2016 - 3:14
[PICs][15.11.2015] Yuri trở thành người mẫu đại diện cho mỹ phẩm "LIZ K". Tue 21 Jun 2016 - 0:37
[OTHER][26.10.2012] Tổng Hợp Pic Cap - Gif Từ Video Live + MV & Hình Ảnh từ những CF_SNSD Của Yuri Sun 19 Jun 2016 - 0:43
[OTHER][26.09.2015] Cập nhật tất cả new, pic, vid của Yuri trong drama "Neighborhood Hero / Anh hùng khu phố" của đài OCN. Thu 16 Jun 2016 - 0:17
[OTHER][16.04.2016] Yuri làm người mẫu đại diện cho thương hiệu "BARREL GIRL" 2016. Thu 16 Jun 2016 - 0:08
[OTHER][21.11.2015] Tổng hợp Yuri tại "Phantasia" tour và Japan Tour 2015. Fri 27 May 2016 - 2:47
[OTHER][04.08.2013] Tổng Hợp Small Sample Of Yuri News Wed 25 May 2016 - 2:12
[PICs][02.08.2015] Yuri - Sự kiện tháng 8: ghi hình cho "Weekly Idol" / 150808 KCON 2015/ 150814 DMZ Peace Concert / 150823 ghi hình tại SMTOWN COEX/ 150827 "Lion Heart" Fansign 1st / Tencent Concert 150831. Wed 11 May 2016 - 3:05
[OTHER][10.07.2015] Yuri tại các sân khấu quảng bá cho "Party" + album "LION HEART". Wed 11 May 2016 - 3:02
MỚI NHẤT




Share
 

 [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3  Next
Tác giảThông điệp
Laurel Lieu
✍ Ăn Hại Nhất Forum ✍
✍ Ăn Hại Nhất Forum ✍
Laurel Lieu

Tổng số bài gửi : 1269
Join date : 17/10/2012
Age : 28

[SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1   [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 EmptyFri 25 Jan 2013 - 20:51

First topic message reminder :

THIEF


(Shortfic)


Author: Laurel

Category: Romance, General...

Rating: PG

Pairings: JeYul (maybe… ^^)

Disclaimer: Các nhân vật trong fic không thuộc về mình.

Note: Fic thứ 4 ^^ Nội dung fic dựa theo If Tomorrow Comes… (if u know!) Có j thắc mắc thì hỏi mình nhé ^^ Thanks!!!


Được sửa bởi Laurel Lieu ngày Tue 28 Jan 2014 - 20:23; sửa lần 16.
Về Đầu Trang Go down

Tác giảThông điệp
Laurel Lieu
✍ Ăn Hại Nhất Forum ✍
✍ Ăn Hại Nhất Forum ✍
Laurel Lieu

Tổng số bài gửi : 1269
Join date : 17/10/2012
Age : 28

[SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1   [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 EmptyMon 25 Mar 2013 - 20:06

Vậy hả để Lau nói chủ chợ check yahoo :)))
Về Đầu Trang Go down
gacon_bietboi
ღ❦ღ Kkab Cao Cấp ღ❦ღ
ღ❦ღ Kkab Cao Cấp ღ❦ღ
gacon_bietboi

Tổng số bài gửi : 454
Join date : 03/01/2013

[SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1   [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 EmptyMon 25 Mar 2013 - 20:37

hi thanks bạn Lau nhé
Về Đầu Trang Go down
Laurel Lieu
✍ Ăn Hại Nhất Forum ✍
✍ Ăn Hại Nhất Forum ✍
Laurel Lieu

Tổng số bài gửi : 1269
Join date : 17/10/2012
Age : 28

[SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1   [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 EmptyMon 25 Mar 2013 - 20:41

À mới báo chủ chợ, chủ chợ nói là ko thấy... Bạn thử add lại xem, yahoo dạo này bị khùng mà :)))) feeble_apple
Về Đầu Trang Go down
gacon_bietboi
ღ❦ღ Kkab Cao Cấp ღ❦ღ
ღ❦ღ Kkab Cao Cấp ღ❦ღ
gacon_bietboi

Tổng số bài gửi : 454
Join date : 03/01/2013

[SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1   [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 EmptyMon 25 Mar 2013 - 21:01

m làm zùi đó bây zờ chờ add thui, chủ chợ đi là bạn Lau cũg đi lun hả
Về Đầu Trang Go down
Laurel Lieu
✍ Ăn Hại Nhất Forum ✍
✍ Ăn Hại Nhất Forum ✍
Laurel Lieu

Tổng số bài gửi : 1269
Join date : 17/10/2012
Age : 28

[SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1   [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 EmptyMon 25 Mar 2013 - 22:21

Thỉnh thoảng rảnh Lau vẫn trans news post trong này và post fic... còn chợ cải chắc sẽ ko hoạt động nhìu vì còn ai để nói chuyện nữa đâu ^^ còn mỗi mình bạn =)))) có j cứ hú mình 1 tiếng mình sẽ xuất hiện ^^
Về Đầu Trang Go down
gacon_bietboi
ღ❦ღ Kkab Cao Cấp ღ❦ღ
ღ❦ღ Kkab Cao Cấp ღ❦ღ
gacon_bietboi

Tổng số bài gửi : 454
Join date : 03/01/2013

[SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1   [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 EmptyMon 25 Mar 2013 - 22:30

hic hic lúc m can đảm nói chiện nhìu nhìu trong chợ thì chủ chợ giải nghệ hok bít có zận zỗi vụ trêu đùa vs tộc trưởg hok
Về Đầu Trang Go down
Laurel Lieu
✍ Ăn Hại Nhất Forum ✍
✍ Ăn Hại Nhất Forum ✍
Laurel Lieu

Tổng số bài gửi : 1269
Join date : 17/10/2012
Age : 28

[SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1   [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 EmptyMon 25 Mar 2013 - 22:49

:))) đừng lo... Chủ chợ buồn chuyện khác mà ^^ bạn cứ nói chuyện với các mem còn lại của Yul's House thoải mái như chủ chợ là đc :)) đừng có nhát như thế :))) khi nào rảnh lên watt với fb nhập hội bà 8 của PhiLau :)))
Về Đầu Trang Go down
Laurel Lieu
✍ Ăn Hại Nhất Forum ✍
✍ Ăn Hại Nhất Forum ✍
Laurel Lieu

Tổng số bài gửi : 1269
Join date : 17/10/2012
Age : 28

[SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1   [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 EmptyTue 2 Apr 2013 - 19:56

Chân thành xin lỗi vì sự chậm trễ, dạo này bận học hành nên ko ra chap đều được... =(

CHAP 7




Tàu tốc hành phương đông khởi hành từ ga Victoria ở London các thứ 6 hành tuần vào lúc 9h 9 phút chạy đi Ixtambun với các điểm tạm dừng là Boulogue, Paris, Milan và Venice. Ngay trước khi khởi hành 30 phút đã có hai nhân viên lực lưỡng trải thảm đỏ và đặt một bàn kiểm soát trước cửa lên xuống để đón tiếp các vị khách. Những người chủ của đoàn tàu này đã hi vọng có thể làm sống lại cái dĩ vãng vẻ vang của những đoàn xe lửa chở khách vào cuối thế kỉ 19. Đoàn tàu tốc hành phương đông được chia ra làm nhiều toa, với một toa được trang trí cổ điển sang trọng được dùng để ngắm nghía vui chơi giải trí, 3 toa làm nơi ăn, 3 toa làm quầy rượu giải khát và một số toa là các dịch vụ các, còn lại được dùng làm phòng nghỉ cho hành khách.



Một nhân viên tàu trong bộ đồng phục xanh nước biển với những chiếc tua vàng ân cần xách đống hành lí của Yuri gồm 2 vali một chiếc xắc nhỏ đến tận phòng nàng. Cabin của Yuri là một cabin nhỏ, sàn được trải thảm, chung quanh là một màu xanh, ngay cả chiếc thang leo lên giường cũng xanh nốt. Nó nhỏ như một hộp kẹo và chính giữa là một chiếc ghế bành được lót len kết hoa văn. Yuri đọc tấm thiếp được gắn trên chai rượu nhỏ chỗ chiếc bàn:



ROBERT OLIVER - TRƯỞNG TÀU!



Nàng nghĩ rằng sẽ chờ cái gì đáng ăn mừng để khui nó. Lee Man Soo, chỉ nghĩ đến việc Jessica Jung đã bỏ lỡ ông ta khiến nàng thoải mái vui vẻ. Hớt được tay trên cô Jung cũng đủ khiến nàng thấy thú vị.



Yuri loay hoay với hành lí và sắp xếp mấy bộ quần áo mình cần dùng tới treo ra ngoài tủ. Thật vất vả khi phải ở trong cái không gian nhỏ hẹp này, nàng cảm thấy không khỏe nên cũng nằm lì ra trên giường, đến tối mới bắt đầu thay áo xống chuẩn bị để hành sự. Đoàn tàu tốc hành phương đông qui định ăn mặc lịch sự vào buổi tối nên Yuri chọn cho mình một chiếc đầm dài màu trắng sữa, đi cùng với tất và giày cao gót xám. Cổ nàng đeo một sợi dây chuyền thanh mảnh và tay cầm một chiếc ví cùng tông. Nàng tự ngắm mình trông gương. Đôi mắt từ màu đen thẳm đã trở nên xanh xám vì kính áp tròng, mái tóc nâu xoăn nhẹ buông lửng. Khuôn mặt thật là ngây thơ lừa tình, Yuri tự cười thầm, mình đã không còn là một cô bé thế này nữa, giờ đây Kwon Yuri phải sống với cái vỏ bọc giả tạo để thích nghi với cái xã hội đầy lừa lọc này...



Vừa bước ra khỏi cabin là đột nhiên chiếc ví trên tay Yuri rơi xuống đất một cách có chủ đích. Nàng khom ngươi nhặt ví, đôi mắt nhanh chóng lia qua các ổ khoá của các cánh cửa trước mỗi cabin. Có hai loại ổ khoá được dùng trên tốc hành phương đông. Một của Yale và một của Universal. Giải quyết mấy cái này chỉ là chuyện cỏn con, nhắm mắt nàng cũng làm được. Bây giờ chuẩn bị vào vấn đề chính. Yuri tìm tới ba toa ăn. Toa đầu tiên có một vài bàn trống. Tất cả nội thấy của đoàn tàu này đề được trang trí giống nhau, tường là gam màu nâu ấm áp, ghế được bọc nhung mềm mại sang trọng. Phía trên trần là những chùm đèn vàng trang nhã. Nàng đưa mắt nhìn quanh toa. Một người tiếp viên tươi cười ra chào hỏi:



-Thưa tiểu thư, cô dùng bàn một người ạ?

-Không tôi đi với bạn, cảm ơn!



Yuri mỉm cười gật đầu rồi tiếp tục sang toa ăn thứ hai. Toa này còn đông người hơn toa trước. Một người tiếp viên lại bước ra hỏi nàng, và Yuri chỉ bảo rằng nàng có bạn. Toa thứ ba tương tự...



-Thưa cô, các bàn đều đã chật! Nhưng cô có thể lên hai toa trên!

-Không sao, tôi có bạn mà! Cảm ơn!



Yuri mỉm cười rồi từ từ tiến lại chiếc bàn khuất trong góc toa, nơi mục tiêu đang ngồi đó. Yuri nhẹ nhàng ngây thơ hỏi:



-Xin lỗi, tôi có thể ngồi cùng không ạ? Tất cả bàn đều đã kín...



Gã đàn ông béo phệ đứng lên kéo ghế cho nàng mặt nham nhở:



-Ô dĩ nhiên rồi tiểu thư!

-Cảm ơn ngài!

-Tôi là Lee Man Soo. Còn đây là vợ tôi Silvana Luadi!\

-Tôi là Tiffany Kwon! Hân hạnh được làm quen với ngài!

-Cô là người Hàn à? Vậy chúng ta có thể nói tiếng Hàn Quốc rồi!

-Gốc thôi... - Yuri che miệng cười - Mẹ tôi là người Mĩ. Tiếng anh vẫn hơn, còn vợ ông nữa mà!

-Cô là diễn viên? - Ông ta bắt đầu cọ đùi mình vào chân Yuri.

-Không, chỉ là nhân viên văn phòng bình thường. Tôi đến Rome du lịch...

-Cô ấy đã nói cô ấy không phải diễn viên! - Silvana gắt.

-Tôi cũng sẽ đến Rome sau khi rời Venice! Chúng ta nhất định phải ăn cùng nhau một bữa, phải không em yêu? - Ông ta tươi cười quay sang Silvana, phớt lờ sự càu nhàu của cô ả.

-Ông không biết là tôi đã phải dành dụm bao nhiêu cho chuyến đi này đâu.

-Cô nên làm diễn viên. Tôi bảo đảm sẽ thành công và giàu sụ đấy! Tôi đào tạo ca sĩ và sản xuất phim...

-Ô dĩ nhiên tôi biết ngài!

-Còn phải nói, tôi là Lee Man Soo lừng danh!



Rồi ông ta bắt đầu huyên thuyên về các bộ phim của mình. Nào là "Royal Shippers", "Peas and Mushroom", "Black and Yellow"... Yuri gật gật lâu lâu lại chen vào vài bình luận. Có thể thấy cô vợ xinh đẹp của Lee Man Soo hoàn toàn câm lặng bên cạnh, cô ta chắc là đang kềm chế dữ dội lắm. Silvana là một người đàn bà quý tộc Ý quyến rũ và tỏa sáng. Chiếc đầm Valentino trên người cô ta cùng một đống trang sức trị giá cả triệu đô càng làm tăng thêm sức hút tỏ ra từ cô ấy. Cơ thể cô ta như một viên kim cương giữ một rừng cỏ dại. Suốt nhiều năm qua người ta đã thắc mắc rằng làm quái nào mà cô ả đồng ý lấy thằng cha già dê ngồi bên cạnh, thật chẳng có tí cân xứng. Nhưng thiết nghĩ đến. Số nữ trang và tài sản hiện nay cô ta nắm giữ thì điều đó hoàn toàn chẳng có gì là lạ... Sẽ nhanh thôi, toàn bộ số châu báu trên người cô ta và cả trong cabin của họ nữa chắc chắn sẽ nằm gọn trong tay Kwon Yuri.



Bữa tối gồm 6 món, Yuri thấy Lee Man Soo ngồi đó và thanh toán từng món một sạch sẽ, ông ta còn kiêm luôn cả phần còn thừa của cô vợ quí hoá. Càng về gần cuối cáu chuyện gương mặt cô ta càng thêm chết người.



-Chúng tôi có những biệt thự ở những nơi đẹp nhất Rome...



Ông ta liếc cô vợ một cái rồi đột nhiên Lee Man Soo đưa tay hất đổ chén súp trên bàn lên người Silvana khiến cô ta hét toáng lên:



-Thật thô bỉ!



Silvana cố lau đi vết súp loang lổ trên váy, Lee Man Soo giúp cô ta bằng chiếc khăn ăn nhưng có vẻ ông ta đang cố tình làm mọi thứ tồi tệ thêm, và cô ta bỏ đi một mạch về phòng, chỉ còn lại Lee Man Soo và Yuri. Mọi ánh mắt đề đổ dồn về phía đó. Yuri thật chỉ muốn ngay lập tức tát vào mặt gã đàn ông này một phát để cho ông ta biết thế nào là lễ độ...



-Thật tiếc cho bộ váy áo đẹp! - Yuri lắc đầu bình luận.

-Mặc kệ cô ta. Lee Man Soo này sẽ mua cho cô ấy những bộ khác đẹp hơn. Cô ta rất hay ghen!

-Tôi cho rằng cô ấy có lí do khi làm thế! - Yuri mỉa mai.

-Tất nhiên mọi phụ nữ đều thấy Lee Man Soo này hấp dẫn! - Ông ta huênh hoang.

-Tôi hiểu! - Yuri đã cố nén cười, thằng cha này hoang tưởng quá mức, kể cũng tội cho cô ả diễn viên người Ý đó, nhưng số nữ trang và vật chất cô ta có cũng xứng với nó.



Lee Man Soo chồm tới nắm lấy bàn tay Yuri:



-Tôi rất thích cô đấy! Cô sẽ có một công việc thật tốt ở châu Âu, tôi cam đoan!

-Thành thật cảm ơn ngài đã chiếu cố!

-Tại sao chúng ta không bàn thêm về việc này ở cabin của cô nhỉ?

-Thế thì ngượng chết! - Yuri vờ e thẹn - Ý tôi là ông nổi tiếng như thế... Mọi người sẽ trông thấy và hiểu lầm. Nếu cabin của ông gần tôi thì tốt biết mấy! Ông ở cabin số mấy?

-Số 99... - Cặp mắt lồi của ông ta đảo vòng quanh thân hình nàng đầy hi vọng.

-Vậy thì không được rồi... Cabin của tôi xa quá…

-Tại sao ta không cùng đến Venice? Vợ tôi không chịu được cái nắng ở đó, cô ấy sẽ ở lì trong phòng! Tôi và cô sẽ đến những nhà hàng thượng hạng, những quán rượu tuyệt vời nơi có những khách sạn nhỏ nữa! Rất kín đáo - Ông ta bắt đầu kề sát nàng.

-Nghe hấp dẫn nhỉ! Được thôi! Vậy hẹn gặp lại ngài ở Venice... - Yuri hạ hàng mi làm bộ không nói nên lời.

-Em chưa biết thế nào là hấp dẫn đâu. Lee Man Soo sẽ cho em cái đó...



Nửa giờ sau Yuri đã về lại cabin. Đoàn tàu tốc hành phương đông lao nhanh trong màn đem đen kịt. Theo lịch trình 9h sáng hôm sau sẽ đến Milan. Hộ chiếu của hành khách đã được tiếp viên trên tàu giữ để lo thủ tục qua biên giới. 3h30 Yuri rời khỏi cabin trong sự tĩnh lặng. Thời gian mang tính chất quyết định công việc. Trong bộ đồ lót phong phanh khoác ngoài là một áo choàng ngủ mỏng, nàng lướt dọc hành lang tiến về cabin S99 cùng với găng tay và một túi giấy nhỏ. Từng dây thần kinh lại căng lên từng hồi, là cái cảm giác kích thích mà nàng nghiện. Yuri đã chuẩn bị sẵn tâm lí, nếu nhân viên trên tàu hỏi, nàng sẽ nói nàng tìm toilet nữ nhưng không thấy, vì toilet ở hai đầu toa tàu chứ không ở trong cabin. Song các nhân viên thường tranh thủ những giờ đồng hồ gần sáng để chợp mắt, không ai hơi đâu mà kiểm tra. Cabin S99 đã ngay trước mặt, Yuri đã không gặp trở ngại nào. Đôi tay đeo găng vặn nắm đấm cửa. Cửa đã khoá, nàng nhẹ nhàng lấy từ túi giấy ra một dụng cụ kim loại nhỏ, một ống xilanh, một bình nhỏ ê te và bắt đầu hành sự.



10 phút sau, "Tiffany Kwon" đã có mặt trong cabin của mình và 30 phút sau nàng đã ngủ say với gương mặt được rửa ráy sạch sẽ và nụ cười vẫn còn đọng trên môi.



Khoảng 7h sáng, trước khi tàu đến Milan, có những tiếng thét ầm ĩ phát ra từ cabin S99 đã đánh thức các hành khách khác dậy. Nhân viên tàu tức tốc chạy đến đấy xem xét sự việc. Silvana phát điên lên khi phát hiện ra toàn bộ nữ trang của mình đã biến mất một cách hi hữu…



-Trời ơi, giúp tôi với! – Cô ta gào lên – Toàn bộ nữ trang của tôi đã bị mất… Đoàn tàu khốn kiếp này đầy rẫy những kẻ trộm… - Silvana gần như nổ tung.



END CHAP 7

Về Đầu Trang Go down
gacon_bietboi
ღ❦ღ Kkab Cao Cấp ღ❦ღ
ღ❦ღ Kkab Cao Cấp ღ❦ღ
gacon_bietboi

Tổng số bài gửi : 454
Join date : 03/01/2013

[SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1   [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 EmptyTue 2 Apr 2013 - 20:02

bạn Lau ơi mik thếy chap này hơi....................zù sao chờ chap típ theo nghen
hôm wua muốn nch cùng mọi ng thì bị cúp điện huhu
Về Đầu Trang Go down
Laurel Lieu
✍ Ăn Hại Nhất Forum ✍
✍ Ăn Hại Nhất Forum ✍
Laurel Lieu

Tổng số bài gửi : 1269
Join date : 17/10/2012
Age : 28

[SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1   [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 EmptyThu 4 Apr 2013 - 12:20

@gacon: chap này sao nào? =)) có j cứ nói ra nha... mình viết vội nên hơi dở, tại hôm trước đang viết thì máy trục trặc và mất hết, ngồi viết lại ko được chi tiết như ban đầu @_@ Anyway thanks ^^!


CHAP 8




- Xin bà bình tĩnh! - Người phụ trách toa xe nài nỉ - Các hành khách khác...

- Bình tĩnh? - Silvana rít lên điên tiết - Làm sao mà anh bảo tôi bình tĩnh được khi cả chỗ nữ trang trị giá mấy triệu đô la của tôi bị đánh cắp hả đồ ngốc?

- Làm thế nào mà chuyện này xảy ra được cơ chứ? - Lee Man Soo kêu lên - Lee Man Soo tôi đây rất thính ngủ cơ mà, nếu có kẻ nào đó lẻn vào đây hẳn tôi phải phát hiện ra...



Anh chàng phụ trách toa xe thở dài. Anh ta biết rất rõ chuyện gì đã xảy ra vì đây không phải là lần đầu tiên họ gặp phải. Trong đêm, có ai đó lần mò dọc theo các cabin, xịt vào các lỗ khoá một ống xilanh đầy ê te để các hành khách ngủ mê mệt với thứ thuốc mê đó. Các ổ khoá trên tàu chỉ là thứ vớ vẩn đối với những kẻ biết chúng đang làm gì. Sau khi gom hết thứ cần lấy, chúng nhẹ nhàng rời khỏi cabin khi hành khách còn yên giấc. Nhưng có một sự khác biệt nho nhỏ ở vụ này. Các vụ trộm trước đều bị phát giác khi tàu đã đến ga cuối nên bọn trộm đã cao chạy xa bay, còn lúc này tàu vẫn chưa dừng lại và hiện tại chưa có bất kì một ai rời khỏi tàu. Suy ra số nữ trang mấy triệu đô la đó vẫn còn đâu đó trên tàu.



- Xin các vị cứ yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ lấy lại được số nữ trang vì tên trộm vẫn còn trên tàu. - Anh chàng phụ trách hứa hẹn với vợ chồng Lee Man Soo.



Nói rồi anh ta lập tức đi gọi điện cho cảnh sát. Khi tàu tốc hành phương đông dừng ở ga Milan, một đoàn cảnh sát Ý đã giăng sẵn với mệnh lệnh không hành khách hay khối hành lí nào được phép rời khỏi tàu. Viên thanh tra phụ trách vụ này được đưa thẳng tới gặp Silvana và Lee Man Soo. Không có gì khác hơn là cô nàng Silvana càng điên cuồng tuyệt vọng hơn:



- Tất cả số nữ trang của tôi đều nằm trong cái hộp đó... Và không được bảo hiểm nữa chứ!!!

- Cô có chắc là cô đã để nó vào đây không? - Vị thanh tra nhìn ngó cái hộp rỗng một cách thận trọng.

- Chắc chắn, tối qua tôi còn đeo nó mà!



Đôi mắt Silvana long lanh ngấn lệ, cặp mắt đã làm bao nhiêu trái tim người hâm mộ run rẩy. Điều đó càng làm thanh tra Eric như sẵn sàng lao vào lửa để lấy lòng người đẹp. Theo lời khai của các tiếp viên thì họ đã trông thấy Silvana đeo số nữ trang vào tối hôm trước ở toa ăn. Thanh tra Eric ngửi các lỗ khoá, có thể nghe thấy mùi ê te còn phảng phất vương lại. Chắc chắn là có trộm cướp ở đây. Anh ta quyết định phải bắt cho bằng được bọn vô lại ấy...



- Xin tiểu thư đừng lo! Tôi đã cho chặn tất cả các lối ra vào, chắn chắn tôi sẽ tìm lại được chúng cho tiểu thư!



Thanh tra Eric có quyền tự tin rằng mình sẽ tóm được bọn trộm cùng số châu báu đó. Sợi dây thòng lọng đang thắt lại và bọn chúng không hề có đường lui. Anh ta ra lệnh lục soát toàn bộ con tàu. Từng hành khách đều phải được kiểm tra, trong khi các nhân viên thì được lệnh lật tung các cabin và toa lên, kiểm tra kĩ lưỡng từng phân vuông. Đa phần các hành khách của tàu tốc hành phương đông đều là những nhân vật có tên tuổi nên việc bị kiểm tra thế này là cực kì xúc phạm va họ đã tỏ ra không hài lòng. Thanh tra Eric đã phải xin lỗi và giải thích với từng người rằng đây là thủ tục bắt buộc phải thông qua.



- Một vụ trộm mấy triệu đô là rất nghiêm trọng!



Anh ta tận dụng từng cơ hội có thể, biết đâu sau vụ thành công này, anh ta sẽ được đề bạt, tăng lương và có thể đại minh tinh Silvana sẽ mời... Nghĩ tới đó anh ta càng đưa ra những mệnh lệnh khắc khe hơn. Một viên cảnh sát gõ cửa phòng Yuri xin phép khám xét:



- Xin lỗi cô nhưng có một vụ trộm trên tàu và chúng tôi buộc lòng phải khám xét hành lí, mời cô đi theo tôi!

- Một vụ trộm ư? - Yuri thảng thốt - Trên con tàu này à?

- Tôi e là thế thưa cô!



Cảnh sát lập tức ập vào cabin của nàng và toàn bộ hành lí được trút ra kiểm tra. Kết quả kiểm tra sau 4 giờ đồng hồ tìm kiếm là dăm ba gói thuốc phiện, một con dao và một khẩu súng bất hợp pháp. Ngoài ra không hề có tung tích của số châu báu bị mất cắp. Các nhân viên cảnh sát báo cáo với thanh tra Eric:



- Thưa ngài, hoàn toàn không thấy số nữ trang đó trên tàu!

- Sao? Các anh có chắc là đã tìm hết tất cả mọi nơi chưa? - Thanh tra Eric như không tin vào kết quả.

- Chắc chắn thưa ngài, chúng tôi đã lục soát toàn bộ hành lí, cabin của hành khách, hành lí của nhân viên, đầu máy xe lửa, các khoang chứa đồ và toilet... Nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng số trang sức. Hoặc có khả năng cô ta tự tưởng tượng ra vụ trộm...



Thanh tra Eric tuyệt vọng, vụ trộm chắc chắn có xảy ra vì anh ta đã đích thân đối chất với bồi bàn ở toa ăn, và họ quả quyết rằng đã trông thấy số nữ trang đẹp mê hồn trên cổ Silvana. Đại diện của hãng tốc hành phương đông đã đáp chuyến bay đến Milan...



- Các ông phải để cho đoàn tàu chạy tiếp, vì chúng tôi đã rất trễ so với lịch trình, các ông không thể giữ thêm được nữa!!!



Thanh tra Eric chịu thua, không có lí do gì để giữ đoàn tàu lại.



Cách giải thích duy nhất cho viêc tẩu táng số nữ trang đó là tên trộm đã quẳng chúng qua cửa sổ và đồng bọn hắn đã đợi sẵn đâu đó để đón số nữ trang. Song việc tính toán thời gian và canh vị trí đoàn tàu là không hề đơn giản... Tên trộm không thể biết khi nào hành lang không có người và đâu là nơi để ném số nữ trang giữa nơi hoang vắng như thế. Đây là một việc anh ta không thể lí giải nổi.



- Để tàu khởi hành! - Anh ta cay đắng ra lệnh.



Vậy là không còn cơ hội đề bạt, tăng lương hay một buổi tối vui vẻ với cô nàng Silvana nữa...

Chủ đề bàn tán tại phòng ăn hôm đó dĩ nhiên là vụ trộm. Một bà giáo già vẻ nghiêm trọng:



- Từng mấy năm nay tôi mới lại thấy sự việc thế này!!! - Bà ta nhón tay cầm sợi dây chuyền vàng mỏng trên cổ có đính viên kim cương bé xíu - Cũng may là bọn chúng không lấy nó!

- Ừ may thật! - Yuri gật đầu tán thành.



Lee Man Soo vội vã bước vào toa ăn khi trông thấy Yuri:



- Hẳn là cô đã biết chuyện gì xảy ra nhưng cô có biết rằng người bị trộm lại là vợ của Lee Man Soo này không?

- Không!

- Dĩ nhiên cuộc sống của tôi luôn đầy những đe dọa như thế! Bọn trộm đã lẻn vào cabin và dùng ê te gây mê, tôi đã có thể chết trong lúc ngủ luôn ấy chứ!

- Thật khủng khiếp! - Yuri kêu lên.

- Tại hại quá! Tôi sẽ phải mua bù lại cho Silvana toàn bộ nữ trang, cả một gia tài đấy chứ!

- Cảnh sát không tìm lại được à?

- Không! Nhưng Lee Man Soo biết chúng đã tẩu tán số nữ trang ấy như thế nào?

- Vậy ư? Sao nào? - Yuri nhướng mày chớp mắt.

- Chúng đã lén quẳng túi châu báu qua cửa sổ tàu cho đồng bọn chờ sẵn! - Lee Man Soo liếc nhìn xung quanh rồi thì thầm vào tai Yuri.

- Ngài thật thông minh mới đoán ra được điều đó! - Yuri vờ thán phục.

- Ờ! - Ông ta nhướng ánh mắt đầy ý nghĩa - Mong cô còn nhớ đến cuộc hẹn nho nhỏ của chúng ta ở Venice!

- Làm sao tôi quên được!

- Hẹn gặp lại cô, tôi mong chờ nó lắm đấy! Bây giờ tôi phải đi an ủi Silvana, cô ta đang phát cuồng lên! - Ông ta tạm biệt nàng rồi rời đi.



Tàu tốc hành phương đông dừng bánh tại ga Senta Lucia ở Venice. Tiffany Kwon aka Kwon Yuri ngay lập tức đón chuyến bay sớm nhất trở về London với chiếc hành lí đựng toàn bộ số nữ trang trị giá mấy triệu đô la đó.



Laurel Author sắp được sung sướng!



….



*Trụ sở cảnh sát hình sự Quốc tế INTERPOL*



Ngài tổng thanh tra gõ gõ vào màng hình máy chiếu, dáng vẻ khẩn trương bực tức:



- Có một thông báo thú vị mới về một vụ trộm nữa xảy ra trên tàu tốc hành phương đông khi nó đang...

- Tôi đã đọc thông tin này rồi! Tên trộm đã biến cảnh sát Ý thành một lũ ngốc! - Choi Wonbin khinh khỉnh.

- Không ai có thể phán đoán được vụ trộm...

- Chẳng phải rất rõ ràng sao? - Wonbin sẵn giọng - Một logic đơn giản!



Tổng thanh tra hướng cặp mắt qua chiếc kính cận về phía Wonbin. Lạy Chúa, ông ta nghĩ, hắn ta có lối xử sự như một lớp hạ đẳng. Ông lạnh lùng:



- Trong trường hợp mày logic không giúp ích được vì cả đoàn tàu đều đã bị khám xét và không tìm thấy số nữ trang!



Wonbin lắc lắc đầu ngán ngẩm và tổng thanh tra quả quyết rằng thằng cha này điên rồi.



- Có phải người bị cắp cũng là cô Silvana Luadi? - Wonbin hỏi nhưng vẻ mặt chẳng mấy quan tâm đến câu trả lời.

- Sao?

- Có phải cô ta để trang sức trong một chiếc hộp và phát hiện chiếc hộp trống không?

- Đúng thế!

- Cảnh sát có kiểm tra hành lí của cô ta không?

- Cô ta là nạn nhân sao phải kiểm tra hành lí... Chỉ kiểm tra chiếc hộp thôi.

- Bởi vì về mặt logic thì vali của nạn nhân là nơi duy nhất tên trộm có thể cất giấu nữ trang vì chẳng ai để ý đến nơi đó. Một khi tới ga cuối, nhưng gì hắn phải làm chỉ là đánh tráo chiếc vali của cô ta mà thôi! - Wonbin nói một tràng rồi đứng dậy - Hãy gửi cho tôi những báo cáo về các vụ kia! - Hân ta nhanh chóng rời khỏi phòng họp mặc kệ tổng thanh tra đang đơ ra vì shock.



Ngay sau đó, tổng thanh tra lập tức gọi điện liên lạc với Lee Man Soo để xác nhận về chiếc vali:



- Thưa có chuyện gì xảy ra với hành lí của ngài không?

- Quả có thế! Thằng cha bốc vác ngu xuẩn đã nhầm lẫn vali của vợ tôi với người khác. Chỉ có một đống tạp chí cũ trong chiếc vali ấy! Tôi đã báo với hãng tốc hành! Các ông đã tìm thấy rồi à?

- Thưa ngài, chưa! - Tổng thanh tra đáp gỏn lọn.



Ông ta cúp máy. Nếu là ông ta thì sẽ không còn chuyện hi vọng tìm được chiếc vali nữa rồi. Tổng thanh tra ngồi phịch xuống ghế, thằng cha họ Choi này thật kinh khủng!



.......



Vài ngày sau, Yuri mở một buổi tiệc ăn mừng tại biệt thự riêng của mình tại Gangnam. Tất cả các mối quan hệ và bạn bè của Laurel Author đều được mời đến dự. Nhưng có một nhân vật mà nàn không hề có ý muốn trông thấy. Yuri đã mời Tiffany Hwang, người thừa kế xinh đẹp của tập đoàn trang sức đá quí Tiffany & Co. Khi Hwang tiểu thư vừa đến, Yuri đã đích thân ra đón nhưng nụ cười lập tức biến mất khi trông thấy gương mặt đáng ghét ấy. Hwang tiểu thư đi cùng Jessica Jung.



- Yuri thân mến, chắc chị chưa biết cô Jung. Jess à, đây là cô Kwon Yuri, nữ chủ nhân!

- Hân hạnh, cô Jung! - Yuri nói vẻ cứng nhắc.

- Vâng chị Kwon Yuri! - Jessica đỡ lấy tay Jessica lâu quá mức cần thiết - Dĩ nhiên là tôi biết! Tôi và chồng chị cùng ở Ấn độ mà!

- Thật thú vị làm sao! - Tiffany ngạc nhiên.

- Lạ nhỉ, tôi chưa từng nghe chồng tôi nhắc đến cô! - Yuri lạnh lùng.

- Thật thế sao? Ngạc nhiên đấy! Thật buồn vì chuyện xảy ra với người bạn cũ dễ thương của tôi... - Jessica nói vẻ buồn buồn.

- Chuyện gì đã xảy ra?

- Thật ra cũng chẳng có gì... - Yuri nhìn chăm chăm Jessica như muốn giết người.

- Chẳng có gì?!? Anh ấy đã bị treo cổ ở Ấn Độ mà! - Jessica nói vẻ trách cứ.

- Ở Pakistan! - Yuri nghiến răng nói chắc nịch - Và tôi nhớ là chồng tôi có nói về cô thật. Vợ cô thế nào? - Yuri bắt đầu chơi ngược lại Jessica.

- Em chưa bao giờ nghe Jessie nhắc đến vợ!!! - Tiffany thảng thốt.

- Jess và Taeyeon đã li dị!



Yuri mỉm cười ngọt ngào:



- Ý tôi muốn nói tới Sooyoung!

- À cô vợ đó...

- Jess đã hai lần cưới vợ?!? - Tiffany kêu lên.

- Một lần thôi... - Jessica thản nhiên đáp - Jess và Taeyeon bỏ nhau lâu rồi... Chúng tôi còn quá trẻ mà! - Jessica cười trừ toan bước đi.



Yuri liền hỏi tiếp:



- Còn hai đứa dinh đôi thì sao? – Yuri bồi thêm một cú khiến Jessica xanh mặt.

- Sinh đôi?!? - Lúc này Hwang tiểu thư đã thật sự choáng.

- Hai đứa sống với mẹ! - Jessica nói với Tiffany rồi quay sang Yuri - Thật vui khi được trò chuyện với chị Kwon, nhưng tôi cũng biết là không nên giữ nữ chủ nhân quá lâu! Xin phép! - Thế là Jessica lật đật kéo Tiffany ra chỗ khác trước khi Yuri ngứa miệng hỏi thêm gì nữa.



...



Sáng hôm sau Yuri chạm mặt Jessica lần nữa trong thang mây một nhà hàng lớn. Khi thang máy dừng ở tầng 3, nàng quay lại nói với Jessica giọng to và rõ ràng:



- Nhân đây, xin hỏi làm thế nào mà cô thoát được những cáo buộc tối hôm qua thế?



Và nàng bỏ ra ngoài, cánh cửa thang máy khép lại cùng với những ánh nhìn soi mói chỉa vào Jessica.



...



Đêm đó, Yuri đã nằm nghĩ đến Jessica và bật cười. Cô ta thật có sức quyến rũ. Một kẻ khốn kiếp nhưng cực kì hấp dẫn. Nàng nghĩ đến mối quan hệ giữa Jess và Tiffany, nàng thừa hiểu đó là mối quan hệ kiểu gì vì Yuri và cô ta cũng giống nhau thôi, họ đều cùng một giuộc mà. Họ sẽ không bao giờ ngừng lại trên bước đường đời. Cuộc sống của cả hai đầy những kích động và hồi hộp cùng những phần thưởng. Yuri lại hướng những ý nghĩ của mình đến phu vụ sắp tới sẽ diễn ra tại miền Nam nước Pháp. Nó sẽ là cả một thách thức vì theo như Laurel Author đã cho nàng biết rằng cảnh sát đang ráo riết truy tìm băng tội phạm trộm cướp hoành hành. Nàng ngủ thiếp đi với nụ cười còn đọng lại trên môi.



.....



Trong phòng khách sạn của mình tại Paris, Choi Wonbin đang xem xét lại các báo cáo mà tổng thanh tra đã gửi cho mình về các vụ trộm. Một số hắn đã biết một số vẫn chưa. Quả như lời thanh tra đã nói, nạn nhân các vụ trộm đều là những kẻ tai tiếng giàu có. Tên trộm ấy tự cho mình là Robin Hood thời @ chăng? Thật ngạo mạn, và Choi Wonbin hắn sẽ còn ngạo mạn hơn khi bắt được kẻ đã gây ra toàn bộ các vụ việc này - Kwon Yuri. Hắn đắm mình trong bồn nước ấm, nhắm hờ mắt và nghĩ đến cô nàng hôn thê cũ bé bỏng. Sẽ có ngày hắn thay Chúa trừng phạt Yuri, sẽ bắt nàng quì dưới chân hắn cầu xin, sẽ làm cho nàng phải rên xiết tên hắn, sẽ nhốt nàng với cơ thể trần trụi vào trong chiếc lồng son mà chỉ hắn mới có chìa khoá để mở... Choi Wonbin sẽ... Hắn tự thỏa mãn với những ý nghĩ gian tà hư hỏng trong đầu mình. Choi Wonbin đúng là một kẻ bệnh hoạn có đầu óc nhất từ trước tới nay!



Ngay ngày hôm sau, một loạt các thông cáo đỏ được gửi đi khắp các cơ quan cảnh sát và điều tra trên toàn thế giới. Đó là lệnh theo dõi khẩn cấp với một đối tượng tội phạm tình nghi. Kwon Yuri ngay lập tức bị đưa vào tầm ngắm theo dỏi sát sao. Bất cứ mọi hoạt động của nàng đều bị giới cảnh sát theo dõi.



…..



Mọi chuyện bắt nguồn từ cuộc gọi từ London với một thách thức hấp dẫn dành cho nàng. Chính Yuri đã đề nghị với Laurel rằng họ sẽ gặp nhau tại Việt Nam, tốt nhất là nên tránh xa địa điểm hành động sắp tới. Yuri rất yêu Phong Nha, nơi có cả một hang động đá vôi rộng lớn. Nàng đã đi thăm thú khắp nơi, như một khách du lịch bình thường. Do bức thông điệp đỏ của Interpol về Yuri nên việc nàng rời Hàn Quốc đến Việt Nam đã được thông báo cho giới chức địa phương. Ngay sau khi Yuri thuê một căn phòng khách sạn thượng hạng, một đội ngoại tuyến đã được phái tới theo dõi nàng trên 24h. Đội trưởng đội cảnh sát ở địa phương đã có cuộc nói chuyện với tổng thanh tra của Interpol.



- Tôi tin rằng Kwon Yuri chính là người phụ nữ duy nhất gây ra đợt sóng tội phạm hiện nay.

- Thật đáng buồn cho cô ta, nếu gây ra một tội ác nào ở VN này thì cô ta sẽ nhận lấy sự trừng phạt thích đáng của công lí.

- Tôi còn muốn nói thêm một việc nữa là sẽ có một người khách Hàn, tên anh ta là Choi Wonbin…



Các thám tử theo dõi Yuri dường như thấy nàng chỉ bận tâm với mỗi việc ngắm cảnh. Họ đã theo sát nàng đi lòng vòng quanh hang động, những dòng sông và bãi biển. Nàng đã đến xem các di tích và thưởng thức ẩm thực, hoàn toàn chỉ có một mình. Các thám tử đã báo cáo lại với cảnh sát trưởng rằng Yuri đến đây chỉ đơn giản là du lịch. Người thư kí đã báo cáo lại rằng có một người Hàn Quốc đến gặp. Cảnh sát trưởng có nhiều bạn bè quốc tế, và ông ta đã bất chấp những lời tổng thanh tra Interpol đã nói, ông ta tin rằng ông ta cũng sẽ thích Choi Wonbin. Nhưng ông ta đã lầm…



- Tất cả các ông là những kẻ khờ! – Wonbin quát lên – Chắc chắn cô ta đến đây không chỉ để vãn cảnh. Cô ta phải đang săn đuổi một thứ gì đó!!!



Ông cảnh sát Việt Nam đã phải khó khăn trong việc kiềm chế…



- Thưa ông, chính ông đã nói rằng các mục tiêu của Kwon Yuri luôn là những gì đặc biệt, rằng cô ta thích làm những thứ dường như không thể làm được. Ông Choi, tôi dẵ kiểm tra kĩ lưỡng mọi thứ, ở Việt Nam này hoàn toàn không có gì hấp dẫn với tài năng của cô Kwon đó cả chứ đừng nói là một vùng hoang vu như Quảng Bình này…

- Cô ta có gặp hay nói chuyện với ai không?

- Không thưa ngài! – Ông cảnh sát trưởng nghĩ bụng, giọng thằng cha này thật xấc xược.

- Vậy cô ta sẽ phải gặp ai đó. – Wonbin nói chắc nịch.



Cảnh sát trưởng tự nhủ, rốt cuộc ông ta cũng đã biết vì sao bọn họ luôn gọi Choi Wonbin là gã người Hàn xấu xa.



Có hàng trăm hang động ở núi đá vôi Phong Nha này, những nhánh hang từ ngàn đời ăn sâu vào lòng đất, những vòm động mênh mông nhấp nhô đầy những thạch nhũ với hình thù hiếm thấy. Bầu không khí hoàn toàn tĩnh mịch trừ tiếng nước chảy của dòng sông Son xanh biếc. Yuri chọn ngày thứ bảy để quay lại, vì ngày thứ bảy sẽ đông đúc hơn bình thường với hàng trăm khách du lịch đổ tới từ khắp nơi. Choi Wonbin và hai người cảnh sát đã theo sát nàng. Ở những nơi trơn trượt với ánh sát yếu ớt thỉnh thoảng có những khoảng tối đen, Yuri đã biến mất. Wonbin chạy vội lên phía trước nhưng dòng di chuyển liên tục đã không cho hắn có cơ hội phát hiện ra nàng. Hắn không còn biết nàng đang ở phía trước hay phía sau mình nữa. Kwon Yuri đang giở trò gì? Bằng cách nào? Ở đâu? Và định cuỗm mất cái gì mới được?



Bên trong một cái động khu vực thấp nhất hiện còn đang tu sửa chưa được phép thăm quan, Laurel đã chờ nàng ở đó.



- Có gì rắc rối không?

- Ồ không!



Laurel nói gì đó rất nhỏ và vì những tiếng ồn vọng xung quanh, Yuri đã phải ghé sát tai để nghe.



- Tôi nghĩ rằng tốt nhất là đừng để họ thấy chúng ta ở cạnh nhau, ngừa trường hợp bị theo dõi.

- Ở đây thì an toàn thôi! – Yuri nhìn quanh cái động rộng lớn. – Chuyện chắc là quan trọng.

- Đúng vậy! – Một khách hàng giàu có nóng lòng muốn kiếm được một bức tranh. Đó là bức của Goya có tên là Puerto. Ông ta sẽ trả một khoản tiền mặt hơn nửa triệu đô la. Điều đó vượt quá khả năng của tôi…

- Còn ai khác làm vụ này không? – Yuri trầm ngâm.

- Nói thẳng là có đi! Nhưng khả năng thành công là rất thấp!

- Bức tranh hiện đang ở đâu?

- Bảo tàng Prado ở Madrid.

- Prado… - Ngay lập tức, suy nghĩ đầu tiên của nàng là không thể được.

- Việc này đòi hỏi một tài năng lớn lao. Bởi vậy tôi đã nghĩ ngay đến cô đấy Yuri thân mến!

- Tôi sẵn lòng! – Yuri đáp – Nửa triệu đô la à?

- Sòng phẳng.

- Tôi rất thích du lịch, đến đây quả không uổng công. – Yuri cười – Và bà có biết thành phố nào tôi luôn muốn tới thăm không Laurel? Madrid đấy!



Đứng ở cổng ra vào hang, Choi Wonbin trông thấy Kwon Yuri bước ra. Nàng chỉ có một mình.



END CHAP 8
Về Đầu Trang Go down
gacon_bietboi
ღ❦ღ Kkab Cao Cấp ღ❦ღ
ღ❦ღ Kkab Cao Cấp ღ❦ღ
gacon_bietboi

Tổng số bài gửi : 454
Join date : 03/01/2013

[SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1   [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 EmptyThu 4 Apr 2013 - 16:15

ừk chap trc hok thếy hay thật .....hok bik Wonbin có bắt Yuri hok nhỷ
Về Đầu Trang Go down
Laurel Lieu
✍ Ăn Hại Nhất Forum ✍
✍ Ăn Hại Nhất Forum ✍
Laurel Lieu

Tổng số bài gửi : 1269
Join date : 17/10/2012
Age : 28

[SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1   [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 EmptyTue 23 Apr 2013 - 16:44

Sau một thời gian lười biếng dài đằng đẵng, Lau đã comeback ^^


CHAP 9



Khách sạn Ritz ở Madrid được coi là số một ở Tây Ban Nha, và suốt hơn một thế kỷ qua, các vị nguyên thủ quốc gia của nhiều nước châu Âu đều đã ăn, ngủ tại đấy. Yuri đã nghe về nó quá nhiều vậy mà trên thực tế thì thật đáng thất vọng. Gian tiền sảnh khách sạn trông thật tàn tạ, bẩn thỉu. Viên phó quản lý đã đưa nàng tới lô phòng số 21-22, ở tòa nhà cánh Nam của khách sạn quay mặt ra phố Felipe đệ Ngũ.


- Tôi tin là cô sẽ hài lòng, thưa cô Kwon.


Yuri bước tới bên cửa sổ và nhìn ra. Ngay phía dưới, bên kia đường, là bảo tàng Prado.


- Cảm ơn ông.


Căn phòng đầy những tiếng ồn ào vọng lên từ dòng xe cộ dưới đường phố, nhưng nó có cái mà nàng muốn: Vị trí quan sát Bảo tàng Prado.


Yuri đặt mang lên phòng một bữa chiều đơn giản, và sau khi ăn, nàng ngủ sớm. Khi lên giường, nàng có cảm nghĩ phải nằm ngủ trên chiếc giương này quả là một dạng của lối tra tấn thời Trung cổ.


Lúc nửa đêm, một thám tử chết giữ dưới tiền sảnh khách sạn bàn giao lại cho một đồng nghiệp tới thay phiên:


- Cô ta chưa rời khỏi phòng. Tôi nghĩ đêm nay cô ta sẽ ngủ yên thôi.


Tại Madrid, Tổng nha cảnh sát nằm ở đại lộ số một và chiếm cả một dãy phố. Đó là một building xám xịt u ám xây bằng gạch đỏ, trên nóc có một cái đồng hồ lớn. Phía trên cổng chính treo lá quốc kỳ Tây Ban Nha sọc đỏ và vàng. Trước cổng luôn có một cảnh sát mặc đồng phục và đội mũ bê rê màu nâu sẫm đứng gác, được trang bị một súng tiểu liên, một dùi cui, một súng ngắn, và một khóa tay.


Việc liên lạc với Interpol được duy trì từ trụ sở này. Ngày hôm trước, một bức điện khẩn mang đã được gửi tới Santiago Ramiro, cảnh sát trưởng Madrid, thông báo cho ông ta về chuyến đi của Kwon Yuri. Viên cảnh sát trưởng đã đọc dòng cuối cùng của bức điện hai lần rồi gọi điện thoại cho tổng thanh tra ở trụ sở Interpol tại Paris.


- Tôi không hiểu ý ông - Ramiro nói - Ông yêu cầu sự hợp tác đầy đủ của cơ quan cho một người Hàn Quốc nào đó, thậm chí không hề có tiếng. Vì lý do gì vậy?

- Ông cảnh sát trưởng, tôi nghĩ rằng ông sẽ thấy sự có mặt của Choi Wonbin là hữu ích. Cậu ta hiểu rõ cô Kwon.

- Có gì mà phải hiểu? Cô ta là một tội phạm. Cứ cho là có tài đi, nhưng trong các nhà tù Tây Ban Nha thiếu gì những tội phạm tài ba. Người này cũng sẽ không lọt qua lưới của chúng tôi được.


- Tốt. Và ông sẽ phối hợp với cậu ta chứ?


Viên cảnh sát trưởng miễn cưỡng đáp:


- Nếu ông cho rằng anh ta có thể là hữu ích, tôi không phản đối.

- Cám ơn ông!

- Có gì đâu thưa ông.


Cảnh sát trưởng Ramiro, cũng như người đồng nghiệp của mình ở TBN, không thích gì người châu Á. Ông ta thấy họ bất tài, thực dụng, ngây thơ và vì họ da vàng. Người này - ông nghĩ bụng - có thể khác những người kia, và mình có thể sẽ ưa hắn ta.


Mới nhìn Choi Wonbin, ông ta đã thấy ghét rồi. Vừa bước vào phòng làm việc của viên cảnh sát trưởng, Wonbin đã oang oang:


- Cô ta đã qua mặt tới một nửa lực lượng cảnh sát châu Âu và có thể với cả các ông nữa.


Viên cảnh sát trưởng cố kìm chế:


- Thưa ông, chúng tôi không cần ai phải bảo ban trong công việc của mình. Ngay sáng nay, khi đặt chân xuống sân bay Barajas, cô Kwon đã bị đặt dưới sự giảm sát chặt chẽ. Tôi bảo đảm rằng nếu có ai đánh rơi một cái cặp trên đường phố và cô Kwon của ông nhặt nó lên, cô ta sẽ bị tống giam ngay. Trước đây, cô ta chưa hề đụng phải cảnh sát Tây Ban Nha.

- Nhưng cô ta không tới đây để nhặt một cái gì trên đường phố.

- Vậy ông cho rằng đến làm gì?

- Tôi chỉ có thể nới với ông rằng có lẽ là vụ to đấy.


Cảnh sát trưởng Ramiro tự phụ đáp:


- Càng to càng tốt. Chúng tôi sẽ theo dõi mọi hành vi của cô ta.


Yuri thức dậy, người mỏi nhừ sau một đêm ngủ mà như bị tra tấn trên chiếc giường kiểu Tomás de Terquenmada, nàng gọi bữa ăn sáng nhẹ cùng với cà phê nóng và bước tới bên cửa sổ nhìn xuống bảo tàng Prado. Đó là một pháo đài cổ, xây bằng đá và gạch đỏ, bao quanh là cây cỏ um tùm. Phía trước là hai cây cột lớn kiểu Dorie và hai bên là hai cầu thang dẫn lên cửa chính. Thấp hơn một chút, ngang với mặt đường là hai cửa phụ. Học sinh và khách du lịch từ hàng chục nước đã xếp hàng trước cổng bảo tàng và đúng mười giờ, những người gác mở cửa và khách khứa đi vào qua cửa quay ở giữa và hai cửa phụ hai bên.


Chuông điện thoại réo vang làm Yuri giật nảy người. Trừ Laurel ra, không ai biết nàng đang ở Madrid. Nàng nhấc ống nghe lên.


- Hello?

- Xin chào tiểu thư. - Một giọng lảnh lót quen quen. - Tôi gọi tới phòng thương mại Madrid và họ đã chỉ thị cho tôi phải làm tất cả những gì có thể được để bảo đảm rằng cô có một thời gian thú vị ở thành phố chúng tôi.

- Làm sao cô biết tôi ở Madrid, Jess.

- Thưa cô, Phòng thương mại biết tất cả mọi chuyện. Đây là lần đầu tiên cô ở đây ư?

- Đúng vậy.

- Tốt. Vậy tôi có thể hướng dẫn cô đi tham quan một vài nơi. Cô định ở đây bao lâu, Yuri?

- Tôi không chắc. – Nàng nhẹ đáp - Chắc là đủ để mua sắm và tham quan đôi chút thôi.

- Cô làm gì ở Madrid này thế.

- Cũng vậy thôi. - Giọng điệu Jessica giống hệt nàng. - Mua sắm và ngắm cảnh mà.


Tracy không tin vào chuyện trùng lặp. Cũng vì lý do như nàng mà Jessica Jung đã ở đây - đánh cắp bức Puerto. Jess hỏi:


- Cô có rảnh để cùng ăn chiều không?


Đó là một lời thách đố.


- Được thôi.

- Tốt quá. Tôi sẽ đặt bàn ở tiệm Jockey nhé.


Dĩ nhiên là Yuri không hề có ảo tưởng gì về Jessica, vậy mà khi bước ra khỏi thang máy và thấy cô ấy đang đứng chờ, nàng có cảm giác dễ chịu không thể lý giải nổi. Jess cầm tay nàng:


- Rất vui mừng. Cô thật đáng yêu.


Nàng đã ăn mặc chu đáo - một bộ đồ Valentino màu xanh nước biển, một chiếc khăn lông chồn Nga, đôi giày Frizen và trên tay là chiếc xắc mang hiệu Hermes Howarth. Choi Wonbin, tại chiếc bàn nhỏ trong góc tiền sảnh, với ly Perrier trước mặt, đã theo dõi tất cả, và hắn ta cảm thấy một sức mạnh to lớn: Công lý là ta. Chúa đã nói vậy, và hắn là lưỡi gươm của Người. Cuộc đời hắn là một sự hành xác và Yuri sẽ giúp hắn trả nợ. Hắn sẽ trừng phạt nàng. Wonbin tin rằng không một lực lượng cảnh sát nào trên thế giới đủ khôn ngoan để tóm được Kwon Yuri. Nhưng hắn sẽ làm được - Wonbin nghĩ thầm - cô ta thuộc về phần hắn. Đối với hắn ta, Yuri đã trở nên ngoài phần công việc. Đó là một sự khiêu khích. Hắn ta mang theo hồ sơ và các bức ảnh nàng đi khắp nơi, và đêm đến - trước khi ngủ, lại giở ra xem. Hắn đã đến Việt Nam quá muộn, và Yuri đã chuồn trước mũi hắn ở Quảng Bình, nhưng giờ Interpol lại đã lần ra dấu vết và Wonbin quyết không để lỡ dịp này.


Hắn ta vẫn thường mơ thấy Yuri. Nàng ở trong cái lồng lớn, trần truồng van vỉ hắn ta thả ra. “Tôi yêu em” – hắn ta trả lời – “nhưng không bao giờ tôi thả em ra cả.”


Jorkey là một tiệm ăn nhỏ, lịch sự nằm trên phố Rios. Đồ ăn ở đây là thượng hạng, Jessica đã nói. Trông cố ấy thật hết sức xinh đẹp. Yuri nghĩ thế. Cũng như Yuri, từ Jessica toát ra một vẻ kích động nào đấy, và nàng biết lý do. Họ đang cùng nhau trong một cuộc đấu trí mà phần thưởng rất lớn. Chắc chắn nàng sẽ thắng.


- Có một tin đồn lạ… - Jessica nói.


Nàng chú ý ngay…


- Tin gì?

- Cô đã bao giờ nghe nói về Choi Wonbin chưa? Đó là một thám tử của bên cảnh sát Hàn, rất giỏi.

- Không. Có chuyện gì về anh ta thế? – Yuri sa sầm song vẫn lờ đi.

- Hãy cẩn thận. Hắn ta nguy hiểm đấy. Tôi không muốn thấy có điều gì xấu đến với cô cả.

- Đừng lo.

- Vậy mà tôi đã lo lắng, Yuri.


Nàng nhoẻn cười.


- Về tôi ư? Tại sao?


Jess đặt tay lên trên tay nàng, khẽ nói:


- Em là một cô gái đặc biệt. Cuộc sống sẽ thú vị hơn nhiều nếu có em ở bên, Yuri yêu dấu.


Jess có sức truyền cảm khủng khiếp, Yuri nghĩ. Nếu đã không biết quá rõ về cô ta, chắc mình tin ngay mất.


- Hãy gọi đồ ăn đi - Yuri nói - Tôi đói ngấu rồi.


Trong mấy ngày tiếp theo, Jessica và Yuri đi thăm khắp Madrid. Không bao giờ họ đi một mình. Hai nhân viên của cảnh sát trưởng Ramiro theo sát họ khắp nơi, và cùng với họ là người Hàn lạ lùng kia. Việc Ramiro cho phép Wonbin tham gia cuộc theo dõi chỉ đơn giản thì nhằm để hắn ta khỏi quanh quẩn vướng mắc. Thằng cha người Hàn này thật láo xược dám cho rằng người phụ nữ có tên Kwon Yuri này sẽ có thể đánh cắp một tài sản quý giá nào đấy ngay dưới mũi cảnh sát Tây Ban Nha. Thật nực cười.


Yuri và Jessica cùng đi ăn ở những cửa hàng tên tuổi của Madrid như Horcher, Hoàng tử Viana và Casa Botin ... nhưng Jess cũng còn biết cả những nơi mà khách du lịch chưa từng biết như Cusa; Paco La Chuletta và El Lacon,.. có những món ăn địa phương tuyệt vời…


- Em có muốn xem một trận cầu Pelota không? Đó là một trò chơi, tôi có 2 vé…


Trận pelota diễn ra trên một sân cỏ rộng cỡ sân đá bóng. Khán giả đã đến đây động nghẹt từ trước khi Jessica và Yuri đến, vì vậy mà họ đã khá chật vật để đến được hàng ghế của mình. Trời chập choạng tối và 2 đội bắt đầu thi đấu dưới sự cổ vũ nhiệt liệt từ người hâm mộ. Cầu thủ của mỗi đội lần lượt ném mạnh trái bóng vào bức tường bê tông và rồi hứng nó bật ra bằng một cái rổ dài và hẹp buộc ngang trên tay họ. Pelota là một môn chơi đầy tốc độ và nguy hiểm. Mỗi khi một cầu thủ hứng bóng trượt, đám đông lại gào lên.


- Họ thật là đam mê! – Yuri thích thú nhận xét.

- Cả đống tiền được cá cược vào trận đấu đấy! – Jessica bật cười giải thích trước sự ngây thơ của nàng.


Người hâm mộ vẫn không ngừng kéo tới sân vận động trong lúc trận cầu diễn ra làm cho chỗ ngồi trở nên chật chội. Yuri cảm thấy mình dần bị ép sát vào người Jessica. Nàng không hiểu cô ấy có cảm nhận được cơ thể mình đang áp sát hay không, nhưng dù có chắc cũng làm bộ không để ý. Nhịp độ trận đấu ngày một tăng và tiếng la hét của đám đông ngày càng lớn.


- Liệu nó có thật sự nguy hiểm không nhỉ? – Yuri hỏi.

- Thưa tiểu thư, trái bóng kia bay trong không khí với tốc độ gần 100 dặm một giờ, nếu nó trúng đầu thì em sẽ chết ngay. Nhưng ít khi các cầu thủ để lỡ bóng lắm.


Các cầu thủ đều rất có kỹ thuật, di chuyển hợp lý và hoàn toàn khống chế bóng. Nhưng vào quãng giữa hiệp, hoàn toàn bất ngờ, một cầu thủ ném rất mạnh trái bong nhưng lại chệch hướng và bóng không lao vào bức tường bê tông mà lại la thẳng về phía chiếc ghế băng mà Yuri và Jessica đang ngồi. Người xem rạp người xuống tránh, còn Jess túm lấy Yuri, đẩy xuống đất và nằm đè lên nàng. Họ nghe tiếng rít của trái bóng ngay phía trên đầu và đập vào bức tường chắn phía sau. Yuri, ngay lúc này, vẫn kịp cảm thấy tấm thân ấm áp, an toàn của Jessica. Mặt cô ấy kề sát mặt nàng. Cô giữ yên nàng trong giây lát, rồi nhổm người lên, kéo nàng đứng dậy. Đột nhiên cả hai cùng cảm thấy ngượng ngập:


- Tôi ... tôi cho rằng sự hồi hộp, kích động trong một buổi tối thế là đủ rồi! - Yuri nói - Tôi muốn quay về khách sạn…


Dù họ đi bất kỳ đâu, Choi Wonbin và hai thám tử khác cũng không bao giờ tụt lại sau quá xa. Từ một khoảng cách đầy thận trọng, Choi Wonbin suy nghĩ về vai trò của Jessica trong màn kịch đang diễn ra.


- Cô ta là ai? Một nạn nhân sắp tới của Yuri? Hay là đồng bọn? - Cooper hỏi cảnh sát trưởng Ramiro - Ông có thông tin gì về Jessica không?

- Không. Cô ta không có tiền án và đăng ký nhập cảnh để du lịch. Tôi cho cô ta chỉ là người bạn đường tình cờ thôi.


Linh cảm đã mách Wonbin theo một hướng khác. Nhưng hắn ta không có dự định săn đuổi Jessica Jung. Yuri – hắn ta nghĩ - Tôi muốn tóm em cơ.


Khi Yuri và Jessica quay lại khách sạn Ritz thì đêm đã về khuya, Jess đưa nàng đến tận cửa phòng.


- Tôi có thể vào uống chút gì không nhỉ?


Chỉ chút nữa thì Yuri đã gật. Nàng vươn người hôn nhẹ lên má cô ấy.


- Hãy coi tôi như em gái của cô, Jess.

- Quan điểm của em về vấn đề loạn luân là thế nào nhỉ?


END CHAP 9
Về Đầu Trang Go down
gacon_bietboi
ღ❦ღ Kkab Cao Cấp ღ❦ღ
ღ❦ღ Kkab Cao Cấp ღ❦ღ
gacon_bietboi

Tổng số bài gửi : 454
Join date : 03/01/2013

[SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1   [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 EmptyTue 23 Apr 2013 - 22:00

mừg bạn Lau comeback.....bạn Sica đã ngỏ lời tán tỉnh zùi bây zờ chờ bạn Yul đen thế nào thôi....chắc Sica còn đợi zài zài hok ?
Về Đầu Trang Go down
Laurel Lieu
✍ Ăn Hại Nhất Forum ✍
✍ Ăn Hại Nhất Forum ✍
Laurel Lieu

Tổng số bài gửi : 1269
Join date : 17/10/2012
Age : 28

[SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1   [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 EmptySat 4 May 2013 - 10:33

@gacon: sắp rồi =)) chừng chục chap nữa thôi chứ mấy há há há

aizzz nửa tháng ra chap 1 lần biết nào mới end đây!!!



CHAP 10



Nàng đã khép cửa lại. Ít phút sau, tới phòng mình, Jessica gọi điện cho Yuri.



- Em có muốn mai đi cùng tôi tới Segevia không? Đó là một thành phố cổ tuyệt diệu, cách Madrid vài giờ xe chạy…

- Nghe quyến rũ quá. Cảm ơn về một buổi tối thú vị. - Yuri nói - Chúc ngủ ngon, Jessie.



Nàng thao thức rất lâu, đầu óc đầy những ý nghĩ mới lạ đã từ lâu lắm rồi nàng mới lại vướng vào chuyện tình cảm với một người. Choi Wonbin đã làm nàng đau đớn khủng khiếp, và nàng không muốn lại bị đau như thế nữa. Jessica Jung là một bạn đồng hành thú vị, nhưng nàng biết không bao giờ được để cô ta trở thành một gì hơn thế. Rất dễ phải lòng một người như cô ta. Và đó là điều ngốc nghếch.



Tan nát.

Hân hoan.

Yuri thấy khó ngủ quá chừng.



……



Chuyến đi Segevia thật tuyệt. Jess đã thuê chiếc xe hơi nhỏ và họ rời khỏi thành phố, chạy vào giữa cánh đồng nho tuyệt đẹp của Tây Ban Nha. Một chiếc xe nhãn hiệu Seat bám theo họ suốt cả ngày và nó không phải là một chiếc xe thông thường. Seat là loại xe duy nhất được sản xuất trong nội thành Tây Ban Nha, và là một phương tiện được chính thức trang bị cho lực lượng cảnh sát. Các xe kiểu thông thường thì động cơ chỉ 100 mã lực, nhưng các xe được làm cho cảnh sát và cảnh vệ Quốc gia động cơ lại tới 150 mã lực, do vậy mà không có khả năng cho Jess và Yuri có thể thoát khỏi tầm kiểm soát của Choi Wonbin và hai thám tử cùng đi.



Yuri và Jessica đến Segevia vào tầm trưa và họ ăn trong một tiệm đầy vẻ quyến rũ tại quảng trường trung tâm, dưới bóng của một đường máng dẫn nước cao ngất mà người La Mã xây nên từ cách đây 2000 năm. Sau bữa ăn, họ lang thang khắp khu thành cổ, ghé thăm nhà thờ Đức bà Maria cổ kính và tòa thị chính với kiến trúc Phục Hưng, rồi tiếp tục lên xe chạy tới Aleazar, một pháo đài La Mã cổ nằm trên một mỏm núi đá nhô ra phía trên thành phố. Cảnh quan thật kỳ thú.



- Tôi cược rằng nếu chúng ta chịu đợi ở đây, ta sẽ thấy Đôngkisốt và Xăngxo cưỡi ngựa băng trên những cánh đồng phía dưới kia cho mà xem. - Jess nói.

- Cô thích đánh trận mồm với cối xay gió chứ?

- Còn tùy vào hình dáng của cái cối xay đó - Jessica nhẹ nhàng đáp và sát vào nàng hơn.



Yuri rời khỏi rìa mỏm đá.



- Kể cho tôi nghe về Segevia đi!



Ý muốn của nàng quả nhiên được đáp ứng. Jessica là một người hướng dẫn tận tình, đầy kiến thức về lịch sử, khảo cổ, kiến trúc, và Yuri đã phải tự nhắc mình rằng cô ta cũng còn là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp nữa. Với Yuri thì hôm đó là một ngày thú vị. Một trong hai thám tử người Tây Ban Nha càu nhàu với Wonbin:



- Thứ duy nhất mà họ đang ăn cắp là thời gian của chúng ta. Anh không thấy họ chỉ là một cặp uyên ương thôi sao? Anh có chắc rằng cô ta đang mưu tính gì không?

- Tôi đoán chắc - Wonbin gắt lên, và phát ngượng với chính phản ứng của mình. Tất cả điều hắn ta muốn là bắt được Kwon Yuri để trừng phạt cô ta, vì cô ta đáng phải chịu điều đó. Cô ta cũng như mọi tội phạm khác, đó là chuyện công việc. Thế nhưng, mỗi lần người bạn đồng hành của Yuri nắm lấy tay nàng thì Wonbin lại thấy giận sôi lên.



Khi Yuri và Jessica về Madrid, Jessica nói:



- Nếu em chưa quá mệt mỏi, tôi xin giới thiệu một chỗ ăn chiều rất đặc biệt…

- Vậy thì tuyệt.



Yuri không muốn ngày vui chấm dứt sớm. Mình sẽ dành trọn cho hôm nay, một ngày hôm nay, giống như những người đàn bà khác, nàng tự nhủ. Người dân Madrid ăn chiều rất muộn, ít có nhà hàng nào mở cửa phục vụ trước 21 giờ. Jess đã đặt bàn vào lúc 22 giờ tại tiệm Zalacain, một nhà hàng sang trọng mà đồ ăn ngon lành và sự phục vụ cho tốt. Yuri không gọi đồ tráng miệng, thế nhưng người bồi bàn vẫn mang tới một chiếc bánh nướng mà Yuri chưa bao giờ thấy ngon miệng đến vậy. Nàng ngã người trên ghế, tươi tắn và mãn nguyện.



- Một bữa chiều tuyệt vời. Cám ơn Jess!

- Tôi rất vui thấy em ăn ngon. Đây là nơi có thể gây ấn tượng với ai đó mà mình muốn.



Nàng nhìn cô ấy giây lát:



- Thế cô có đang toan gây ấn tượng với tôi không, Jess?

- Em có thể đánh cược là tôi đang làm như thế đấy. Nhưng em hãy đợi đến nơi tiếp theo đã! - Jessica mỉm cười.



Nơi tiếp theo mà Jess đưa nàng tới là một tiệm cà phê mờ ảo khói thuốc, đầy hấp dẫn. Bên trong đông kín những công nhân Tây Ban Nha mặc áo khoác da đang ngồi hoặc đứng uống ngay ở quầy. Ở phía cuối phòng là một sân khấu, nơi có hai người đàn ông đang chơi guitar. Yuri và Jess được dẫn tới một bàn nhỏ kề bên sân khấu.



- Em có biết gì về điệu nhảy Flamence không? - Jessica hỏi, cô ấy phải cao giọng để át những tiếng ồn ào.

- Chỉ biết đó là một điệu nhảy Tây Ban Nha thôi!

- Digan, ban đầu là vậy. Em có thể đến các hộp đêm cao cấp ở Madrid và xem người ta biểu diễn Flamence, nhưng đêm nay em sẽ thật sự được xem điệu nhảy này.



Yuri phải mỉm cười vì vẻ hăng hái trong giọng nói của Jess.



- Em sắp thấy một màn vũ Flamence cổ điển. Gồm một nhóm ca sĩ, vũ công, vũ nữ và nhạc công. Đầu tiên là họ cùng biểu diễn một lượt sau là từng người một.



Dõi theo Yuri và Jessica từ một chiếc bàn ở lối vào bếp, Choi Wonbin băn khoăn không biết họ bàn luận gì mà say sưa đến thế.



- Điệu nhảy này hết sức tinh tế, bởi vì mọl thứ đều phải hài hòa với nhau - các chuyển động, âm nhạc, trang phục, nhịp điệu tăng nhanh dần ...

- Sao Jess biết nhiều về điệu nhảy này thế? - Yuri hỏi.

- Tôi từng quen một vũ nữ Flamence.



Quả nhiên mà – Yuri nghĩ. Ánh sáng trong tiệm mờ đi và cái sân khấu nhỏ được chiếu sáng rồi màn ma thuật bắt đầu. Nó khởi đầu rất chậm rãi. Một nhóm nghệ sĩ ùa ra sân khấu. Các nữ nghệ sĩ mặc những váy ngắn, áo ngắn sặc sỡ, tóc bới cao với những bông hồng cài bằng những chiếc trâm xinh xắn. Các vũ công nam thì mặc quần bó truyền thống, áo vest và ủng da ngắn bóng loáng. Các nhạc công guitar tấu lên một giai điệu dìu dặt, trong khi một phụ nữ ngồi ở rìa sân khấu hát bài dân ca Tây Ban Nha.



- Jess có hiểu lời bài ca mà cô ấy đang hát không? - Yuri thì thầm.

- Có! Tôi đã muốn rời bỏ người bạn tình của mình, nhưng trước khi làm được điều đó, anh ta đã rời bỏ tôi và làm trái tim tôi tan nát!



Một vũ nữ tiến ra giữa sân khấu, bắt đầu với điệu Zapateade đơn giản, nhưng nhanh dần lên do tiếng ghi ta đầy kích động. Và điệu nhảy trở thành một màn kích động đầy dục tính, ở các mức độ khác nhau. Các điệu nhảy đều được sáng tạo ra trong những hang động của người Digan từ hàng trăm năm trước. Sự kích động của tiếng nhạc mỗi lúc một tăng, các bước nhảy càng điên cuồng và lại còn có cả những tiếng gào thét cổ vũ của các nghệ sĩ ở bên ngoài sân khấu nữa. Sau cùng, khi âm nhạc và màn nhảy chấm dứt đột ngột, cả tiệm lặng giây lát và rồi tiếng vỗ tay ào cả lên.



- Cô ta thật tuyệt diệu? - Yuri nói.

- Đợi đã! - Jess bảo.



Vũ nữ thứ hai tiến ra sân khấu. Cô ta có một vẻ đẹp cổ điển, nước da màu sẫm và dường như xuất thần, hoàn toàn không để ý gì đến khán giả. Các nhạc công ghi ta bắt đầu chơi một điệu Bolero gam trầm mang dáng dấp những nét nhạc phương Đông. Một vũ công ra nhảy cùng cô ta và các âm thanh của bộ gõ bắt đầu vang lên thúc giục. Tiếng vỗ tay dồn dập hòa vào với vũ điệu Flamence, cùng với tiếng nhạc kích động làm chó không khí trong tiệm trở nên sống động tới mức tất cả khán giả đều lắc lư nhịp theo điệu Zapateade và say sưa trong những cảm giác đầy hứng khởi. Thân thể của cô gái và chàng trai đang trình diễn Flamence trên sân khấu lúc tách xa nhau ra, khi thì sáp lại gần làm cho khán giả thấy họ như đang trong cơn thèm muốn điên cuồng, mỗi lúc một tăng, cho đến khi họ như đang làm tình với nhau một cách điên dại, thú vật và đầy bạo lực, đạt tới sự thỏa mãn cao độ đến mức khán giả cũng phải quằn quại.



Đèn tắt rồi bừng sáng, đám đông như gào lên và Yuri cũng thấy mình cùng la hét với mọi người. Nàng bỗng ngượng ngùng vì cảm thấy cơ thể nóng lên như một ngọn núi lửa đang phun trào. Nàng không dám nhìn Jessica nữa. Không khí giữa họ bỗng như căng thẳng. Yuri nhìn xuống mặt bàn, xuống hai bàn tay thanh tao và đẹp đẽ của cô ấy và có thể cảm giác thấy hai bàn tay đó đang vuốt ve trên thân thể nàng, chậm rãi, rồi nhanh hơn, rồi đòi hỏi và nàng vội giấu hai bàn tay vào lòng để che đi sự run rẩy không kìm lại được.



Trên đường trở về, họ nói với nhau rất ít. Tại cửa phòng mình, Yuri quay lại nói:



- Thật là cả một ....



Môi của Jessica đã đặt lên môi nàng, hai bàn tay nàng quàng quanh cô ấy, ôm chặt.



- Yuri…!!!



Chữ “Vâng” đã ở trên môi và nàng phải dùng hết sức mạnh ý chí để nói.



- Thật là một ngày dài, Jess. Tôi buồn ngủ lắm rồi.

- Oh...

- Tôi nghĩ rằng mai tôi sẽ phải ở trong phòng suốt ngày để nghỉ ngơi.



Giọng Jessica đã trở lại bình thường khi đáp:



- Ý kiến hay đấy có thể là tôi cũng sẽ làm như thế.



Người nọ không hề tin lời người kia.







10 h sáng hôm sau Yuri đã có mặt trong hàng người đứng trước của ra vào bảo tàng Prado. Nàng cũng như bao khách tham quan khác, mua một vé vào cửa và bước vào bên trong một phòng rộng thênh thang với mái vòm cao lớn. Choi Wonbin cùng một thám tử theo sát phía sau với một sự hồi hộp dâng cao. Hắn tin Yuri không rảnh rỗi mà ở đây chỉ để làm khách tham quan. Dù mưu toan của cô ta là gì đi chăng nữa thì đoan chắc rằng nó đã bắt đầu từ lúc cô ta đặt chân đến Madrid này rồi.



Yuri dạo từ phòng này sang phòng khác, chậm rãi đi ngang các gian trưng bày tranh của Rubons, Titians, Tintorettos, Bosches và Donenikos Theotokoponlos - người đã trở nên - nổi tiếng dưới cái tên El Greco. Các bức tranh của Goya được trưng bày trong một phòng đặc biệt ở phía dưới, tại tầng trệt. Yuri để ý thấy tại cửa ra vào mỗi phòng tranh đều có một người mặc đồng phục canh giữ, và ngay cạnh tay anh ta là cái nút báo động màu đỏ. Nàng biết rằng khi tiếng chuông báo động cất lên là tất cả các cửa ra vào bảo tàng sẽ bị đóng lại, và sẽ không có cơ hội để thoát ra được.



Nàng ngồi trên chiếc ghế băng ở giữa một phòng tranh trưng bày các tác phẩm của các danh họa Flenmitsơ hồi thế kỷ 18 và quan sát căn phòng. Nàng có thể thấy rõ đôi mắt thần nhỏ xíu ở hai bên cửa ra vào. Đó là điểm xuất phát của những tia hồng ngoại sẽ được bật lên vào ban đêm. Ở những bảo tàng khác mà Yuri từng đến thăm, những người gác thường buồn ngủ, mệt mỏi và ít để ý tới dòng khách tham quan, nhưng ở đây thì họ rất tỉnh táo. Trong các bảo tàng trên thế giới, nhiều tác phẩm nghệ thuật đã bị những kẻ cuồng tín phá hoại, và bảo tàng Prado quyết không để nó cớ cơ hội ở đây.



Ở nhiều phòng tranh, các họa sĩ dựng lên giá vẽ của họ và miệt mài vẽ lại tranh của các danh họa. Bảo tàng cho phép làm điều đó, nhưng Yuri thấy rằng những người gác cũng để mắt cẩn thận tới cả những người này. Khi Yuri đã xem hết các phòng ở tầng lầu chính, nàng đi theo cầu thang xuống tầng trệt - khu trưng bày tranh của Francisco de Goya. Thám tử đi cùng nói với Wonbin:



- Thấy chưa, cô ta chỉ có thể xem tranh thôi chứ có làm gì được đâu… Cô ta…

- Anh nhầm rồi! – Wonbin vội vã chạy theo sau Yuri.



Yuri thấy phòng tranh của Goya còn được canh gác nghiêm ngặt hơn cả so với các phòng khác và sự bảo vệ đó là xứng đáng. Phía trên, hết bức tường này đến bức tường khác người ta trưng bày những vẻ đẹp bất diệt và Yuri ngắm hết bức này đến bức khác, sững sờ trước tài năng của nhà danh họa. Bức Chân dung tự họa của Goya thật tuyệt vời, trong đó trông ông như một thần Păng đứng tuổi ... rồi bức chân dung đầy màu sắc Gia đình Charles đệ tứ ... bức Maja mặc quần áo và bức Maja khỏa thân lừng danh. Và đây, cạnh bức Ngày nghỉ của các mụ phù thủy là bức Puerto. Yuri dừng chân ngắm nghía, nàng gần như nín thở và tim thì đập mạnh. Ở nền trước của bức tranh là chừng hơn một chục đàn ông đàn bà quần áo đẹp đẽ đứng quanh một bức tượng đá, còn ở nền sau, hiện ra một làn sương mỏng mờ sáng, là những con thuyền đánh cá đỗ trong bến và một cây đèn biển xa xa. ở góc trái bên dưới, là chữ ký của Goya.



Đây là mục tiêu. Nửa triệu đô la.



Yuri liếc quanh. Một người đứng gác ở cửa. Suốt dọc hành lang phía sau anh ta nàng còn thấy nhiều người gác nữa. Nàng đứng đó hồi lâu, lặng ngắm bức Puerto. Đến khi vừa rút thì một nhóm du khách đi xuống cầu thang. Lẫn trong họ là Jessica Jung. Nàng vội ngoảnh mặt và đi ra ngoài qua lối cửa bên trước khi cô ấy kịp trông thấy nàng.



Sẽ là một cuộc đua đấy, cô Jung và tôi sẽ thắng.



- Cô ta đang mưu đồ ăn cắp một bức tranh ở bảo tàng Prado.



Cảnh sát trưởng Ramiro nhìn Choi Wonbin vẻ không tin:



- Vô lý! Không kẻ nào có thể ăn cắp tranh ở bảo tàng Prado được.

- Cô ta đã ở đó suốt cả buổi sáng. – Wonbin bướng bỉnh.

- Chưa bao giờ xảy ra một vụ trộm ở bảo tàng Prado, và sẽ không bao giờ có chuyện đó. Anh biết vì sao không? Vì đó là điều không thể.

- Cô ta sẽ không mưu tính theo cách thông thường đâu. Ông phải cho bảo vệ hệ thống thông gió của bảo tàng để ngăn ngừa một vụ tiến công bằng hơi ngạt. Nếu những người gác được phép dùng cà phê trong phiên trực, thì cần phải biết rõ họ lấy cả phê từ đâu và liệu trong đó có độc tố gì không. Kiểm tra nước uống ... – Choi Wonbin lại nhiều lời lên mặt dạy bảo.



Sức chịu đựng của cảnh sát trưởng Ramiro có hạn. Suốt tuần qua, phải làm việc với gã người Hàn Quốc thô bạo, xấu xí này đã là quá đủ và lại phải phung phí nhân lực quý giá để theo sát Kwon Yuri 24/24 giờ trong khi lực lượng cảnh sát quốc gia của ông ta thì vốn đã phải làm việc dưới một ngân quỹ eo hẹp, bởi vậy lúc này, khi nghe thằng cha xấu xí kia chỉ bảo cách điều khiển cơ quan cảnh sát của mình thì ông ta không còn chịu đựng được nữa. Thề rằng ông đang bắt đầu trở nên “kì thị” thằng cha tóc đen khốn kiếp luôn tỏ ra bậc bề trên này, mặc dù trước đây cảnh sát trưởng Ramiro chưa từng nghĩ đến việc này. Quả không ngoa khi người phương Tây luôn có mối ác cảm với người Á Đông.



- Theo ý kiến tôi, người phụ nữ này ở Madrid chỉ để nghỉ ngơi, du lịch. Tôi sẽ cho ngừng việc theo dõi. – Cảnh sát trưởng Ramiro chốt lại.

- Không? Ông không được làm như vậy Kwon Yuri là ... – Wonbin sửng sốt kêu lên.



Cảnh sát trưởng Ramiro đứng thẳng người lên, giọng nói đầy mỉa mai châm biếm một cách trịnh trọng đầy giả tạo:



- Thưa ông Choi, mong ông làm ơn đừng bảo tôi phải làm gì hoặc không được làm gì. Còn bây giờ, tôi rất bận, nếu như ông không còn gì để nói.



Wonbin đứng lặng, đầy thất vọng…



- Vậy thì tôi sẽ đơn phương tiếp tục công việc.

- Để giữ an toàn cho bảo tàng Prado tránh khỏi sự đe dọa khủng khiếp từ người phụ nữ kia ư. Tất nhiên là tùy ông, thưa ông Choi. Giờ thì tôi có thể ngủ vài đêm liền. - Cảnh sát trưởng cười.



END CHAP 10

Về Đầu Trang Go down
gacon_bietboi
ღ❦ღ Kkab Cao Cấp ღ❦ღ
ღ❦ღ Kkab Cao Cấp ღ❦ღ
gacon_bietboi

Tổng số bài gửi : 454
Join date : 03/01/2013

[SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1   [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 EmptySat 4 May 2013 - 18:08

tội thân rds cổ dài như mìh fải đợi mà
Về Đầu Trang Go down
Laurel Lieu
✍ Ăn Hại Nhất Forum ✍
✍ Ăn Hại Nhất Forum ✍
Laurel Lieu

Tổng số bài gửi : 1269
Join date : 17/10/2012
Age : 28

[SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1   [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 EmptySun 16 Jun 2013 - 12:27

CHAP 11

Cơ hội thành công là rất hạn chế - Laurel Author đã nói vậy. Nó đòi hỏi một tài năng lớn lao. Đó là một ý nghĩ sai lầm... Yuri đứng trên phòng khách sạn nhìn xuống bảo tàng Prado, nhớ lại những gì nàng biết. Bảo tàng được mở cửa từ 10h mỗi ngày cho du khách vào tham quan. Hệ thống báo động sẽ được tắt vào khoảng thời gian này, nhưng trước mỗi cửa phòng tranh đều có người gác, cho dù nàng có lấy được bức hoạ thì khi ra đến cửa cũng bị họ khám xét hành lí xách tay. Yuri quan sát mái của bảo tàng và cân nhắc về một vụ đột nhập vào ban đêm. Có vài trở ngại: thứ nhất, khả năng bị lộ là rất cao, hệ thống đèn chiếu từ bên ngoài sẽ làm Yuri trở thành diễn viên chính của sân khấu kịch này mất, người ta hoàn toàn có thể trông thấy rõ ràng kẻ đột nhập từ cách xa mấy dặm vì độ rực rỡ của đám đèn chiếu. Mà cho dù có tháo bức tranh ra khỏi tường được thì nàng cũng khó lòng vượt qua chuông báo động bằng các tia hồng ngoại và những người gác đêm. Có thể nói, bảo tàng Prado là bất khả xâm phạm.

Jessica đang toan tính gì đây? Yuri cá là cô ấy cũng đang nhăm nhe bức hoạ của Goya. Giá mà biết được cái đầu mưu mô của cô ta đang nghĩ cái chi thì mất gì nàng cũng chịu. Yuri buộc mình phải quyết tâm. Bằng mọi giá, không được để Jessica Jung chạm tới cái đích này trước. Nàng phải tìm ra giải pháp càng nhanh càng tốt.

Sáng hôm sau, Yuri quay lại bảo tàng Prado. Chẳng có gì thay đổi ngoại trừ khuôn mặt các du khách. Yuri để ý tìm Jess xung quanh nhưng không hề thấy. Giờ này có lẽ cô ta đã nghĩ được cách đánh cắp bức tranh rồi. Đồ khốn kiếp! Yuri tức tối nghĩ. Cái vẻ ngoài quyến rũ của cô ta cốt chỉ để nàng phân tâm và giảm bớt sự nghi kị. Yuri bước lại gần bức Puerto, nàng cẩn thận xem xét những bức bên cạnh. Những người gác vẫn chăm chú, ngay cả với những hoạ sĩ nghiệp dư đang ngồi đấy sao lại các tác phẩm bên giá vẽ của họ. Đám đông ra vào liên tục, tim Yuri bắt đầu đập nhanh hơn. Một ý nghĩ loé sáng trong đầu nàng. Và nàng đã biết rằng mình phải làm gì.

Yuri gọi cho Laurel Author từ một buồng điện thoại công cộng trên phố Gran Via. Choi Wonbin từ đầu đến cuối vẫn dõi theo sát nàng từ một tiệm cà phê gần đấy. Nhìn bộ dạng hắn xem chừng sẵn sàng bỏ một năm tiền lương ra để biết được Yuri vừa gọi cho ai. Dĩ nhiên đấy chỉ là điện thoại công cộng, một cuộc gọi đi nước ngoài, và sẽ chẳng ai thèm ghi âm lại những gì Kwon Yuri đã nói. Hắn trông thấy hôm nay nàng mặc một chiếc váy ngắn màu xanh khoe khéo đôi chân trần nuột nà. Rõ ràng là muốn để bọn đàn ông nhìn ngắm mà. Hắn nghĩ và giận sôi lên. Trong khi đó Yuri cũng chuẩn bị kết thúc cuộc nói chuyện trên điện thoại:

- Phải bảo đảm rằng đấy là một người nhanh nhẹn nhé Laurel! Chỉ có 2 phút tất cả thôi. Thành công hay không đều phụ thuộc vào 2 phút này!

Gửi: D. Reynolds Hồ sơ số YS - 21 - 512 - 184. Người gửi:
W. Choi. Mật.
Trích yếu:
Kwon Yuri. TÔI CHO RẰNG ĐỐI TƯỢNG ĐANG Ở MADRID ĐỂ MƯU TÍNH THỰC HIỆN MỘT VỤ TỘI PHẠM LỚN. MỤC TIÊU CÓ THỂ LÀ BẢO TÀNG PRADO. CẢNH SÁT TÂY BAN NHA CÓ THÁI ĐỘ BẤT HỢP TÁC NHƯNG TÔI SẼ ĐÍCH THÂN THEO DÕI ĐỐI TƯỢNG VÀ SẼ BẮT GIỮ CÔ TA VÀO THỜI ĐIỂM THÍCH HỢP.

Hai ngày sau, vào lúc 9 giờ sáng, Yuri ngồi trên chiếc ghế băng trong vườn Retiro một công viên xinh đẹp nằm giữa thủ đô Madrid – và đang cho những con chim bồ câu ăn. Công viên này cuốn hút người dân Madrid với hồ nước đầy, trong veo, cây cỏ sum suê được chăm sóc chu đáo và những sân khấu nhỏ để biểu diễn cho trẻ em.

Julius Cesaer, một ông già tóc đã điểm bạc, lưng hơi gù, bước dọc theo lối mòn trong vườn, và khi đến bên chiếc ghế, ông ta ngồi xuống cạnh Yuri, mở chiếc túi giấy và lấy ra những mẩu bánh mì vụn ném cho đàn chim.

- Xin chào tiểu thư.
- Xin chào, ông có thấy khó khăn gì không?
- Oh không... Thời gian và địa điểm là tất cả tôi cần.
- Hiện giờ chưa có, nhưng sẽ có ngay thôi! - Yuri nói.

Cesaer nở một nụ cười móm mém:

- Cảnh sát chắc sẽ phát điên lên, chưa có ai làm vậy bao giờ!
- Do đó mà sẽ thành công đấy! - Yuri tự tin đáp trả. - Tôi sẽ thông báo với ông sau.

Nàng tung mẩu vụn cuối cùng cho đàn bồ câu rồi đứng dậy bước đi, làn váy lụa đung đưa nơi đầu gối sao mà khêu gợi.

Trong khi đó, Choi Wonbin đang lục soát căn phòng khách sạn của Yuri, hắn trông thấy nàng rời khỏi khách sạn và không gọi đồ ăn sáng lên phòng. Có lẽ nàng đi ăn sáng đâu đó, hắn thầm nghĩ và tự cho mình 30 phút rà soát. Việc lẻn vào phòng Yuri chỉ đơn giản là né các nhân viên phục vụ phòng và dùng một chiếc móc nhỏ để mở khoá. Hắn biết mình phải tìm gì trong phòng Kwon Yuri. Một bản sao của bức hoạ nào đó. Tất nhiên không thể đoán được nàng sẽ dùng cách nào để đánh cắp một bức tranh, nhưng hắn ta cho rằng nàng sẽ làm vậy. Hắn tìm kiếm một cách nhanh nhẹn, thành thạo và hoàn toàn im lặng. Đôi mắt sắc lạnh cẩn thận lướt qua từng chi tiết một không bỏ sót. Từng ngăn kéo tủ được mở ra, vài ba bộ quần áo và đồ lót của Yuri. Mùi hương cơ thể quen thuộc xâm chiếm lấy hắn. Hắn hít đầy buồng phổi thứ hương thơm quen thuộc này. Đôi mắt nhắm hờ, và hắn lại mường tượng ra Yuri. Wonbin áp mặt vải lụa mềm mịn lên má, mùi thơm da thịt quyến rũ một cách chết tiệt của Kwon Yuri làm hắn mơ màng. Rồi sẽ đến lúc nàng hoàn toàn thuộc về hắn, để hắn có thể mặc sức mà huỷ hoại...

Sau cùng chẳng có một bức hoạ nào cả. Hắn nhanh chóng rời khỏi khách sạn, cũng nhanh như lúc đến và cắm đầu về hướng nhà thờ.

Wonbin đã quan sát nàng đi bộ dọc theo phố Gren Via, xem hàng hóa bày trong các cửa hiệu, và theo nàng vào một cửa hiệu bách hóa lớn, thận trọng dừng ở ngoài tầm mắt nàng. Hắn thấy nàng nói gì đó với một nhân viên rồi đi về phía phòng vệ sinh nữ. Wonbin đứng gần đó, thất vọng. Đó là nơi mà hắn không thể theo vào. Giá mà hắn lọt được vào trong thì hắn đã có thể thấy Yuri đang nói chuyện với một người đàn bà to béo trạc tuổi trung niên.

- Bà lưu ý nhé! - Yuri đứng trước gương, vừa nói vừa bôi thêm son lên môi. - Sáng mai, 11h.

Người đàn bà lắc đầu:

- Không nên, thưa cô. Ông ta sẽ không thích như vậy đâu. Không còn ngày nào tồi tệ hơn ngày đó cả. Ngày mai, Thái tử Lucxembourg sẽ đến đây trong một chuyến thăm viến, và báo chí đưa tin rằng ông ta sẽ được đưa tới thăm bảo tàng Prado. Vậy là sẽ có thêm cảnh vệ và cảnh sát canh gác trong khắp bảo tàng.
- Càng đông càng tốt. Ngày mai.

Yuri bước ra khỏi cửa, và người đàn bà nhìn theo, lẩm bẩm:

- Thật kỳ quái…

Phái đoàn Hoàng gia Lucxembourg được dự kiến sẽ đến bảo tàng Prado vào đúng lúc 11h, và các đường phố quanh đó đều bị cảnh vệ Quốc gia chặn lại. Do sự chậm trễ của buổi lễ tại dinh Tổng thống, mãi đến gần giữa trưa phái đoàn mới đến. Các xe mô tô cảnh sát xuất hiện cùng với tiếng còi hú rầm rĩ, hộ tống đoàn xe gồm năm, sáu chiếc chạy tới trước cửa thềm bảo tàng Prado. Tại cổng vào, giám đốc Christian Machada nóng lòng chờ đợi khách quý.

Trong buổi sáng, Machada đã kiểm tra cẩn thận để bảo đảm rằng mọi thứ đều chu đáo, còn những người gác đều đã được nhắc nhở phải đặc biệt cảnh giác. Ông ta vốn rất tự hào về bảo tàng tranh của mình, và càng muốn gây một ấn tượng tốt đẹp với Thái tử. Có bạn bè ở những vị trí cao thì bao giờ mà chẳng có lợi, Machada nghĩ, và có khi tối nay ông ta còn được mời tới cùng ăn với Thái tử tại dinh tổng thống cũng nên. Điều hối tiếc duy nhất của Machada là việc không có cách nào chặn cái đám khách du lịch đang lang thang khắp chỗ trong bảo tàng. Tuy vậy, các cảnh vệ và nhân viên an ninh của bảo tàng sẽ đảm bảo việc giữ gìn an toàn cho Thái tử. Tất cả đều đã sẵn sàng. Phái đoàn Hoàng gia bắt đầu thăm tầng lầu chính.

Viên giám đốc đón vị thượng khách rất nồng nhiệt và tháp tùng ông ta, theo sau là các cảnh vệ vũ trang, đi qua căn phòng có mái vòm lớn vào các căn phòng trưng bày tranh của các họa sĩ Tây Ban Nha hồi thế kỷ 16: Juan de Juanes, Pedro Machuaca, Fornande Yanos. Vị Thái tử bước chậm rãi, thưởng thức những gì đang trưng bày trước mặt. Ông là người bảo trợ cho nghệ thuật và thực sự yêu quý các họa sĩ – những người có thể làm cho quá khứ sống động và trở nên vĩnh hằng. Thậm chí, vì bản thân không có năng khiếu hội họa, ông còn thấy ghen tỵ khi thấy các họa sĩ nghiệp dư đứng trước các giá vẽ đang cố chộp lấy những nét thiên tài của các danh họa. Khi phái đoàn đã thăm hết lầu trên, Machada tự hào nói:

- Và bây giờ, nếu ngài cho phép, tôi xin đưa ngài xuống tầng dưới thăm Goya.

Yuri đã trải qua một buổi sáng hết sức căng thẳng. Khi vị Thái tử không đến được bảo tàng Prado vào lúc 11h như dự định, nàng đã bắt đầu lo lắng. Tất cả các sắp đặt của nàng đã được tính được từng giây, và cần có sự có mặt của Thái tử để dự vào kế hoạch này. Yuri đi từ phòng này sang phòng khác, lẫn vào đám khách tham quan và cố tránh không gây bất kỳ sự chú ý nào. Ông ta không đến mất, nàng nghĩ, có lẽ sẽ phải hoãn lại thôi. Nhưng đúng lúc đó nàng nghe tiếng còi xe cảnh sát vọng lại từ ngoài đường. Đang theo dõi Yuri từ một vị trí thuận lợi ở phòng kề bên, Choi Wonbin cũng đã nghe thấy tiếng còi. Về lý thì hắn tin rằng không ai có thể đánh cắp một bức tranh ở bảo tàng này, nhưng linh tính thì mách bảo với hắn rằng Kwon Yuri đang âm mưu làm việc đó, và Wonbin tin vào lính tính của mình. Hắn tiến lại gần nàng hơn, cố lẩn sau đám đông, quyết không rời mắt một giây nào hết.

Yuri đang ở cạnh phòng bày bức Puerto. Qua khuôn cửa để ngỏ, nàng có thể nghe thấy tiếng ông già gù lưng, Julius Caesar, ngồi trước một giá vẽ đang sao lại bức tranh Maja mặc quần áo của Goya, treo cạnh bức Puerto. Một người gác đứng cách đó có ba bước chân. Trong căn phòng có Yuri, một nữ họa sĩ đứng trước giá vẽ đang mê mải sao lại bức tranh Người phụ nữ vắt sữa bò cố gắng bắt chước các nét vẽ kỳ diệu của Goya.
Một nhóm du khách Nhật Bản đổ vào phòng, ồn ào như một bầy chim lạ. Nào, Yuri tự nhắc mình. Đây chính là thời điểm mà nàng chờ đợi, và tim nàng đập mạnh tới mức nàng sợ người gác kia cũng có thể nghe thấy. Nàng nhường lối cho nhóm khách Nhật Bản đang tiến tới, lưng quay về phía người họa sĩ. Đúng lúc một người Nhật Bản bước qua chạm lướt vào phía trước, Yuri ngả người ra sau, dường như là bị đẩy vậy, đè vào người nữ họa sĩ kia, xô chị ta cùng giá vẽ, bức tranh và màu vẽ xuống sàn.

- Ôi, tôi xin lỗi? - Yuri kêu lên. - Xin để tôi giúp.

Và khi hối hả giúp người nữ họa sĩ đang thẩn thờ, vô tình hay cố ý mà gót giày của Yuri giẫm lên những chỗ màu vẽ vương vãi dưới sàn và bôi lung tung khắp nơi. Choi Wonbin, người đã trông thấy tất cả vội lại gần, mọi giác quan đều căng lên vì tập trung chú ý. Hắn tin chắc Yuri đã thực hiện hành động đầu tiên. Người gác phòng tranh lao đến, la lên:

- Cái gì thế này, hả?

Sự cố đã thu hút chú ý của đám du khách và họ đứng quây quanh người nữ họa sĩ bị xô ngã, giầy dép họ làm dây thêm màu vẽ ra khắp sàn gỗ căn phòng.

- Thật là một sự bừa bãi kinh khủng, và vị Thái tử lại sắp xuất hiện tới nơi rồi. - Người gác hất hoảng kêu - Giải tán ngay, nhanh lên.

Yuri đã thấy người gác từ phòng bên chạy sang để giúp giữ trật tự. Trong phòng chỉ còn lại có một mình Julius Caesar với bức Puerto. Yuri vẫn đứng giữa đám đông lộn xộn, ồn ào. Hai người gác đang ra sức đẩy những du khách ra khỏi khu vực sàn nhà bị dây bẩn.

- Kêu ông giám đốc.

Người gác kia vội chạy ra phía cầu thang. Hai phút sau, Christian Machada đã có mặt tại hiện trường. Ông ta sửng sốt nhìn và hét lớn:

- Đưa mấy cô phục vụ lại đây! Bàn chải, giẻ lau... Mau lên!

Một người phụ tá vội vã lao đi thực hiện mệnh lệnh. Machada quay sang một người gác, quát:

- Về vị trí của anh ngay!
- Thưa ông, vâng!

Yuri thấy người ấy lách qua đám đông trở về căn phòng mà Julius Caesar đang làm việc. Wonbin không một giây rời mắt khỏi Yuri. Hắn chờ đợi hành động tiếp theo. Nhưng điều đó không xảy ra. Nàng đã không lại gần bất kỳ một bức tranh nào, cũng không hề tiếp xúc với bất kỳ một ai. Tất cả những gì nàng làm chỉ là gây đổ cái giá vẽ và đánh dây một ít màu vẽ trên sàn nhà mà thôi, song hắn tin chắc rằng, đó là những hành động cố ý. Nhưng để làm gì? Tuy nhiên, Wonbin cảm thấy điều mà Yuri tính toán đã xảy ra rồi. Hắn nhìn quanh bức tường. Không thiếu một bức nào. Wonbin chạy sang phòng bên. Không có ai cả trừ người gác và một ông già còng lưng ngồi trước giá vẽ, đang sao lại bức Maja mặc quần áo. Tất cả các bức tranh đều còn nguyên. Nhưng chắc là đã có chuyện rồi. Wonbin tin vậy. Hắn bước vội tới trước viên giám đốc – mà trước đó hắn đã gặp để trao đổi công việc.

- Tôi có lý do tin rằng - Wonbin thốt lên - một bức tranh nào đó đã bị đánh cắp trong vòng vài phút vừa qua.

Christian Machada nhìn gã người Hàn có cặp mắt dữ dằn kia.

- Ông đang nói gì vậy? Nếu có chuyện đó thì những người gác đã báo động rồi.
- Tôi cho rằng, bằng cách nào đó, một bức tranh giả đã được tráo vào một bức thật.

Viên giám đốc nở một nụ cười độ lượng.

- Giả thuyết của ông có chỗ sai, thưa ông. Tuy rằng công chúng thì không được biết, nhưng sau mỗi bức tranh đều có bộ cảm nhận điện tử. Nếu có ai đó toan gỡ một bức tranh ra khỏi tường, điều chắc chắn sẽ phải làm, nếu muốn thay vào đó một bức khác, chuông báo động sẽ vang lên ngay tức khắc.

Choi Wonbin vẫn chưa thấy hài lòng...

- Hệ thống báo động của ông có thể bị ngắt điện không?
- Không. Nếu ai đó cắt đường dây dẫn điện, việc đó cũng gây báo động ngay. Thưa ông, không ai có thể đánh cắp một bức tranh ra khỏi bảo tàng này. Hệ thống bảo vệ của chúng tôi là cái mà ông có thể gọi là hệ thống ngăn chặn mọi xâm phạm.

Wonbin run lên vì tuyệt vọng. Tất cả những gì mà viên giám đốc nói ra đều có sức thuyết phục. Chuyện đó dường như là không thể xảy ra. Vậy thì tại sao Kwon Yuri lại cố tình làm dây màu vẽ ra sàn? Wonbin vẫn chưa chịu.

- Xin ông chiều ý tôi. Đề nghị ông cho nhân viên kiểm tra lạ tất cả để đảm bảo rằng không có gì bị mất. Tôi sẽ chờ ở khách sạn.

Wonbin không còn làm gì hơn được nữa. Tối hôm đó, Christian Machada gọi điện lại cho hắn.

- Thưa ông, tôi đã đích thân kiểm tra lại toàn bộ. Tất cả các bức tranh đều nguyên vẹn. Bảo tàng không mất gì cả.

Vậy đó, dường như đó là một sự ngẫu nhiên. Nhưng Choi Wobin, với linh cảm của một người thợ săn, cảm thấy rằng con mồi đã chạy thoát.

….

Jessica đã mời Yuri ăn tối tại phòng ăn chính của khách sạn Rizt.

- Tối nay trông em đặc biệt rạng rỡ. - Jess nhận xét.
- Cảm ơn Jess! Tôi cảm thấy thật dễ chịu.
- Đó là nhờ có bạn bè ở bên, tuần sau hãy cùng tôi đi Barcelone, em sẽ thích.
- Xin lỗi, Jess. Tôi không thể. Tôi sắp rời Tây Ban Nha rồi.
- Thật ư? - Giọng Jessica đầy vẻ nuối tiếc. Khi nào vậy?
- Một vài ngày nữa.
- Ồ, tôi thất vọng đấy.

Cô ta sẽ còn thất vọng hơn nữa, Yuri nghĩ, khi cô ta biết rằng nàng đã đánh cắp bức tranh Puerto. Nàng băn khoăn không biết cô ta đã định đánh cắp nó như thế nào, nhưng giờ đây điều đó không còn quan trọng nữa. Vậy là nàng đã vượt mặt cô nàng Jessica Jung thông minh. Nàng đắc thắng nghĩ vậy. Vậy mà, không hiểu vì sao, Yuri bỗng thấy có chút ân hận.

….

Ngồi trong phòng làm việc, Christian Machada đang nhấm nháp li cà phê buổi sáng và tự chúc mình về thành công tốt đẹp của chuyến viếng thăm bảo tàng của Thái tử. Trừ sự cố đáng tiếc của việc màu vẽ dây ra sàn phòng tranh, tất cả đều tốt đẹp. Ông ta mừng là Thái tử và đoàn tùy tùng đã được dẫn quanh đi nơi khác cho đến lúc tất cả được lau chùi sạch sẽ. Viên giám đốc mỉm cười nhớ tới tay thám tử ngớ ngẩn Á châu đã cố thuyết phục ông rằng ai đó đã đánh cắp một bức tranh khỏi bảo tàng Prado. Ngày hôm trước không, ngày hôm nay không và ngày mai cũng không thể có chuyện đó – ông ta hài lòng nghĩ. Cô thư ký của ông bước vào.

- Xin lỗi? Có một quí ông muốn gặp. Ông ta yêu cầu tôi chuyển lại cho ông cái này.

Cô ta đưa cho viên giám đốc một bức thư. Ngoài phong bì đề tên Bảo tàng Kunsthau – Zurich.

Đồng nghiệp kính mến của tôi, Bức thư này xin giới thiệu ông Henri Lawson, chuyên viên nghệ thuật cao cấp của chúng tôi. Ông Lawson đang trên đường đi thăm các bảo tàng trên thế giới và rất sốt sắng muốn được thấy bộ sưu tập không gì so sánh nơi của ông. Tôi mong ông tạo mọi điều kiện giúp đỡ ông ấy.

Bức thư đo ông giám đốc bào tàng kia ký.

Sớm hay muộn, viên giám đốc sung sướng nghĩ, mọi người đều sẽ đến với ta.

- Đưa ông ta vào đây.

Henri Lawson là một người cao lớn, hói đầu, vẻ mặt dễ gây ấn tượng và giọng nói Thụy Sĩ. Khi bắt tay nhau, Machada nhận thấy bàn tay phải của người khách thiếu mất một ngón trỏ. Henri Lawson nói:

- Tôi rất vui mừng. Đây là lần đầu tiên tôi có cơ hội đến thăm Machada, và tôi mong mỏi được thấy các tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng của ông.
- Tôi không nghĩ là ông sẽ phải thất vọng, thưa ông Lawson. Xin mời đi cùng tôi. Tôi sẽ tự đưa ông thăm các phòng tranh. - Christian Machada nhã nhặn nói.

Họ chậm rãi đi qua các phòng lớn có mái vòm trưng bày tranh của các danh họa và các họa sĩ cùng trường phái, và rồi thăm khu triển lãm chính với tranh của các danh họa Tây Ban Nha. Henri Lawson xem xét thận trọng từng bức một. Hai người đã trò chuyện với nhau như hai chuyên gia bậc thầy, đánh giá phong cách, nét phối cảnh và cảm nhận màu sắc của các họa sĩ.

- Bây giờ - Viên giám đốc tuyên bố - Xin vì niềm tự hào của đất nước Tây Ban Nha. - Ông ta dẫn khách xuống tầng dưới, đi vào khu triển lãm tranh Goya.
- Thật là sướng mắt? - Lawson kêu lên, ngỡ ngàng. - Xin được cho tôi đứng mà ngắm thôi.

Christian Machada vui lòng chờ đợi, thích thú trước sự thán phục của khách.

- Chưa bao giờ tôi được thấy thứ gì huy hoàng thế này. - Lawson thừa nhận. Ông ta chậm rãi ngắm nghía từng bức tranh. Ngày nghỉ của các mụ phù thủy. Lawson lẩm bẩm... - Một bức tranh tuyệt đẹp.

Họ bước tiếp. Christian Machada mỉm cười. Henri dừng lại trước bức Puerto. 

- Một bức tranh giả thật khéo. - Ông ta toan bước đi.

Viên giám đốc chộp lấy cánh tay ông ta. Gương mặt đầy vẻ bức xúc điên tiết.
 
- Cái gì? Ông vừa nói gì vậy?
- Tôi nói rằng đó là một bức tranh vẽ lại thật khéo. – Lawson lặp lại nhận định.
- Ông thật đã rất nhầm - Viên giám đốc cảm thấy bị xúc phạm.
- Tôi không cho là mình nhầm đâu.
- Chắc chắn là ông nhầm - Machada quả quyết - Tôi bảo đảm với ông đó là tranh thật. Tôi biết nguồn gốc của nó mà.

Henri Lawson bước lại gần bức tranh và xem xét cẩn thận hơn.

- Vậy thì nguồn gốc của nó cũng đã là giả mạo. Đó là bức vẽ của đồ đệ Goya, Eugenie Lucas Padilla. Tất nhiên ông phải biết là Lucas đã vẽ hàng trăm tranh giả của Goya.
- Chắc chắn là tôi biết vậy - Machada gắt - Nhưng đây không phải là một trong số các bức đó.
- Tôi tự nhận mình không thể theo kịp lời phán của ngài! -  Lawson nhún vai. Ông ta dậm chân định bước đi.
- Tôi đã đích thân mua bức tranh này. Nó đã được phân tích quang phổ và hóa nghiệm - Ông giám đốc nói thêm, chủ ý muốn làm cho rõ ràng sự ngờ vực trong bộ óc của Henri Lawson.
- Tôi không nghi ngờ gì chuyện đó. Lucas vẽ ngay cùng thời với Goya và cùng dùng một thứ nguyên liệu. - Henri Lawson cúi xuống xem xét chữ ký ở góc dưới bức tranh. - Ông có thể tái bảo đảm một cách rất đơn giản, nếu ông muốn. Đưa bức tranh trở lại phòng phục chế và kiểm tra lại chữ ký này. - Ông ta bật cười. - Cái tôi của Lucas đã xui ông ta ký tên mình dưới bức tranh, nhưng túi tiền buộc ông ta phải ký mạo tên Goya lên trên chữ ký của mình, cốt để tăng giá bức tranh mà. - Lawson nhìn đồng hồ. - Xin ông thứ lỗi. Tôi sợ rằng tôi sẽ trễ hẹn mất. Cảm ơn ông đã chia sẻ kho tàng của mình.
- Có gì đâu - Viên giám đốc lạnh nhạt. “Thằng cha này rõ ràng là ngu xuẩn” - Ông ta nghĩ.
- Tôi đang ở biệt thự Magna, nếu ông thấy cần xin cứ gọi. Cảm ơn ông một lần nữa. - Henri Lawson ra về.

Christian Machada trông theo. Thế nào mà gã Thụy Sĩ ngớ ngẩn này lại dám cho rằng bức tranh quý giá đó là của dổm nhỉ? Ông ta quay lại nhìn bức tranh một lần nữa. Một kiệt tác. Ông ta cúi nhìn chữ ký của Goya. Hoàn toàn bình thường. Nhưng mà, liệu có thể là thế không nhỉ? Nỗi nghi ngờ cỏn con không chịu mất đi. Mọi người đều biết, họa sĩ đương thời với Goya, Eugenie Lucas Padilla, đã vẽ hàng trăm tranh Goya giả, và trở nên nổi tiếng cũng nhờ thế. Machada đã trả 3 triệu rưỡi đô la để mua bức tranh Puerto này. Nếu như ông ta bị lừa thì đó là một vết nhơ ghê gớm, điều mà chỉ nghĩ tới cũng đã không thể chịu được. Henri Lawson đã nói một điều có ý nghĩa: “Thực sự có một cách đơn giản để tái khẳng định tính xác thực của nó”.

Ông ta sẽ kiểm tra lại chữ ký rồi gọi điện cho Lawson và nhận xét một cách lịch thiệp nhất rằng có thể Lawson nên tìm một nghề chuyên môn khác thích hợp với khả năng của ông ta. Viên giám đốc gọi người phụ tá và hạ lệnh đưa tranh Puerto xuống để xét nghiệm lại. Xét nghiệm một tác phẩm hội họa là công việc hết sức tinh tế, bởi lẽ chỉ thiếu thận trọng một chút là đã có thể phá hủy mất một tác phẩm vố giá, và không thể có lại được. Cánh phục chế của bảo tàng Prado đều là các chuyên viên. Juan Delgado, người phụ trách việc phục chế của bảo tàng Prado đặt bức Puerto lên một cái giá gỗ đặc biệt trước sự giám sát của Machada.

- Tôi muốn ông kiểm tra chữ ký dưới bức họa! - Viên giám đốc nói.

Delgado không dám bộc lộ sự ngạc nhiên của mình.

- Vâng, thưa ông giám đốc.

Ông ta rót chút rượu izopropyl vào miếng bông nhỏ rồi đặt nó lên chiếc bàn bên cạnh bức tranh. Miếng bông thứ hai đựợc nhỏ lên đó vài giọt một thứ hóa chất có tác dụng trung hòa.

- Thưa ông, tôi đã sẵn sàng.
- Vậy thì bắt đầu đi. Vẫn phải cẩn thận đấy.

Đột nhiên Machada như cảm thấy khó thở. Ông ta theo dõi Delgado nhẹ nhàng chấm miếng bông thứ nhất lên chữ G trong chữ ký của Goya. Ngay tức khắc Dalgado dùng miếng bông thứ hai thấm lên đó để trung hòa cho rượu khỏi thấm sâu hơn xuống dưới. Hai người cùng xem xét chất vải, nơi thấm hóa chất. Delgado cau mày.

- Xin lỗi nhưng tôi chưa thể nói gì được, ông ta nói. Tôi sẽ phải dùng một hóa chất hòa tan mạnh hơn.
- Làm đi! - Viên giám đốc hạ lệnh.

Delgado mở nắp một bình hóa chất khác, ông ta thận trọng nhỏ chất dimetylpentan lên một miếng bông sạch rồi dùng nó thấm lại lên chữ cái đầu của chũ ký trên bức tranh. Căn phòng lập tức sặc mùi cay nồng của các hóa chất. Christian Machada đứng chết lặng, không thể tin vào cái mà ông ta đang nhìn thấy nữa. Chữ G trong tên của Goya mờ dần đi và ở vị trí của nó là một chữ L rõ ràng. Delgado quay sang, mặt tái nhợt.

- Tôi … tôi có tiếp tục không.
- Tiếp tục đi - Machada nói, giọng khản đặc.

Từng chữ một, chữ ký của Goya mê đi dưới tác dụng của chất hòa tan và chữ ký của Lucas hiện ra. Mỗi chữ như một cú đấm thẳng vào bụng Machada. Ông ta, người đứng đầu một trong những bảo tàng lớn nhất thế giới, đã bị lừa. Ban giám đốc sẽ biết, nhà vua Tây Ban Nha sẽ biết, cả thế giới sẽ biết điều đó. Thật nhục nhã. Ông ta liền gọi cho Henri Lawson. Hai người ngồi trong phòng làm việc của Machada.

- Ông đã đúng - Giọng viên giám đốc nặng nhọc. - Đó là một bức tranh của Lucas. Khi chuyện này lan ra, người ta sẽ cười vào mũi tôi.
- Lucas đã đánh lừa nhiều chuyên gia - Lawson an ủi. - Sự giả mạo của ông ta lại là sở thích của tôi đấy.
- Tôi đã trả ba triệu rưỡi đô la để mua bức tranh đó.
- Ông có thể đòi tiền lại được không? - Lawson nhún vai.

Viên giám đốc lắc đầu thất vọng.

- Tôi mua nó của một góa phụ – người đã quả quyết rằng đó là tài sản của gia đình chồng bà ta trong nhiều đời. Nếu tôi phát đơn kiện, vụ kiện sẽ giằng co hết phiên tòa này đến phiên tòa khác và dư luận sẽ là rất xấu. Mọi thứ trong bảo tàng này sẽ bị nghi ngờ hết.

Henri Lawson trầm ngâm hồi lâu. Đúng là không nên để lộ ra công luận.

- Sao ông không giải thích mọi chuyện với cấp trên, và lặng lẽ ném bức Lucas đi nhỉ. Ông có thể gửi nó cho hãng Sotheby hay Christian để họ đưa ra bán đấu giá.

Machada lắc đầu:

- Không được, vậy thì cả thế giới sẽ biết đến vụ bê bối này.

Gương mặt Lawson chợt sáng lên.

- Ông còn gặp may cũng nên. Tôi có một khách hàng sẵn lòng mua bức này. Ông ta sưu tầm tranh Lucas mà. Và là một người hành động tùy hứng.
- Dứt bỏ được nó thì thật sung sướng. Tôi không muốn nhìn thấy nó nữa. Một thứ của rởm giữa kho báu của tôi. Tôi thà cho không nó đi. - Ông ta cay đắng nói thêm.
- Chẳng cần phải thế. Người khách của tôi có thể sẵn sàng trả ông, chẳng hạn, 50 ngàn đô la để mua nó. Tôi sẽ báo cho ông ta chứ?
- Ông thật tốt bụng, ông Lawson. – Machada ngậm ngùi.

Tại một cuộc họp được triệu tập vội vã, ban giám đốc đang bối rối đã cho rằng việc để lộ ra một trong những bức tranh có giá trị cửa bảo tàng Prado là một thứ giả mạo cần phải tránh bằng bất cứ giá nào. Cuộc họp quyết định rằng, tốt nhất là dứt bỏ bức tranh, càng lặng lẽ, càng nhanh càng tốt. Các thành viên dự họp, trong các bộ . Complet sẫm màu, im lìm bước ra khỏi phòng. Không ai nói một lời với Machada đang đứng lặng vì đau khổ. Chiều hôm đó, vụ mua bán đã được thực hiện. Henri Lawson đến Ngân hàng Tây Ban Nha và trở lại với một tấm séc bảo đảm trị giá 50 ngàn đô la và bức Lucas đã được trao lại cho ông ta buộc trong một tấm vải mộc rẻ tiền.

- Ban giám đốc chúng tôi sẽ rất phiền lòng nếu sự cố này được công luận biết đến. - Machada tế nhị nói. - Nhưng tôi đã bảo đảm với các vị kia rằng khách hàng của ông là một người biết giữ miệng.
- Ông có thể tin vào điều đó. - Lawson hứa.

Sau khi ra khỏi bảo tàng, Henri Lawson đi một chuyến taxi tới khu dân cư ở rìa phía Bắc của Madrid, mang bức tranh lên một căn phòng ở tầng ba và gõ cửa. Yuri là người mở. Phía sau nàng là Julius Caesar. Yuri đưa mắt nhìn Lawson và ông ta mỉm cười.

- Họ đã nóng lòng muốn ném nó đi dấy. - Henri Lawson đắc chí.

Yuri ôm lấy ông ta.

- Xin mời vào.
- Còn bây giờ - Người lưng gù nói - Các vị sẽ thấy phép màu. Một Goya sống lại.

Ông ta lấy ra một lọ hóa chất và mở nắp. Mùi cay nồng lập tức tỏa ra tràn ngập căn phòng. Trước mặt Yuri và Lawson, Caesar để thứ rượu đó lên một miếng bông và lướt rất nhẹ lên chữ ký của Lucas, từng chữ cái một. Dần dần, nó biến mất. Dưới đó là chữ ký của Goya.

- Tuyệt vời! - Lawson nhìn, đầy thán phục.
- Đó là ý của cô Kwon - Người lưng gừ thừa nhận.
- Cô ấy đã đặt vấn đề liệu có thể phủ lên chữ ký ban đầu của họa sĩ một chữ ký rởm rồi lại phủ lên chữ ký rởm này một chữ ký nữa của họa sĩ?
- Ông ấy đã tính toán sẽ phải làm như thế nào - Yuri mỉm cười.

Caesar khiêm nhường nói:

- Thật quá sức đơn giản. Mất chưa đầy hai phút mà. Cái mẹo là ở chỗ các thứ thuốc vẽ mà tôi đã dùng. Đầu tiên tôi phủ lên chữ ký của Goya một lớp keo thượng hạng, trong suốt để bảo vệ nó. Rồi trên đó, tôi viết tên Lucas bằng một thứ màu vẽ khô nhanh điều chế từ axêrylle. Bên trên nữa, tôi lại viết tên Goya bằng một thứ dầu màu pha keo. Khi chữ ký trên cùng này bị phá hủy thì tên Lucas hiện ra. Nếu mà họ tiếp tục thì họ đã có thể phát hiện ra tên Goya và ở dưới cùng. Nhưng dĩ nhiên là họ không làm thế.

Yuri trao cho họ mỗi người một phong bì dày cộp và nói.

- Tôi muốn cảm ơn cả hai ông.
- Bất kỳ khi nào cô cần một chuyên gia hội họa, xin cứ gọi. - Henri Lawson nháy mắt.
- Cô định làm thế nào để chuyển bức tranh qua biên giới? – Julius Caesar hỏi.
- Tôi có một người giao hàng sẽ nhận nó ngay ở đây. Hãy đợi ông ta nhé! - Nàng bắt tay cả hai người rồi bước ra.

Trên đường trở về khách sạn, Yuri tràn ngập niềm phấn chấn. Tất cả đều là ở vấn đề tâm lý con người, nàng nghĩ. Ngay từ đầu, nàng đã thấy là không thể đánh cắp bức tranh được, bởi vậy nên phải lừa họ, đưa họ vào cái tâm trạng muốn dứt bỏ bức tranh. Yuri hình dung, hộ mặt Jessica khi biết rằng mình đã bị qua mặt như thế nào, nàng cười vang. Tại phòng khách sạn, Yuri chờ đợi người giao hàng kia, và khi ông ta đến, nàng gọi điện cho Julius Caesar.

- Hiện người giao hàng đã ở đây - Yuri nói - Tôi sẽ phái ông ta đến nhận bức tranh. Hãy lưu ý để ông ta…
- Cái gì? Cô đang nói cái gì hả? - Caesar hét lên. - Người của cô đã nhận nó cách đây cả nửa giờ đồng hồ rồi mà???

END CHAP 11
Về Đầu Trang Go down
Apple Hotdy
✍ Chủ Chợ Cải ✍
✍ Chủ Chợ Cải ✍
Apple Hotdy

Tổng số bài gửi : 2749
Join date : 16/10/2012
Age : 31

[SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1   [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 EmptySun 16 Jun 2013 - 12:44

bây h mới ra chap hennnnnnnnnnnnnnnnnnnnn đợi chờ lâu qá cổ dài như ngan rùi m26
Về Đầu Trang Go down
Laurel Lieu
✍ Ăn Hại Nhất Forum ✍
✍ Ăn Hại Nhất Forum ✍
Laurel Lieu

Tổng số bài gửi : 1269
Join date : 17/10/2012
Age : 28

[SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1   [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 EmptySun 16 Jun 2013 - 12:57

nói thật là nửa chap này e quá lười nên chẳng rảnh để viết lại... bưng luôn chi tiết bản gốc... quá fail!!!!!!
Về Đầu Trang Go down
Laurel Lieu
✍ Ăn Hại Nhất Forum ✍
✍ Ăn Hại Nhất Forum ✍
Laurel Lieu

Tổng số bài gửi : 1269
Join date : 17/10/2012
Age : 28

[SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1   [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 EmptyThu 18 Jul 2013 - 22:25

CHAP 12



PARIS

Thứ 5 ngày 12 tháng 9 buổi trưa.


Trong một văn phòng riêng kề trên phố Matignon, Laurel Author đang ra sức xoa dịu cơn thịnh nộ của Yuri.



-Tôi rất hiểu cảm giác của cô về chuyện xảy ra ở Madrid, nhưng sự thật là Jessica đã đến đích trước.

-Không đúng... - Yuri chua chát phản đối - Rõ ràng cô ta là kẻ đến sau!

-Nhưng chính Jessica là người giao bức Puerto cho tôi và hiện nó đang trên đường đến tay khách hàng...



Bất chấp mọi kế hoạch tính toán của nàng, cô ta đã hớt tay trên. Mặc cho nàng phải vắt óc suy nghĩ, mặc cho nàng tự mình đương đầu với thử thách và sự nguy hiểm, cô ta đã ngồi nhởn nhơ ở đó chờ nàng lấy bức tranh và thản nhiên cuỗm nó từ tay nàng. Khỏi phải nói cũng biết là cô ta đã cười nhạo nàng như thế nào. "Em là một cô gái đặc biệt, Yuri!" Jessica đã nói vậy. Lạy Chúa! Và Kwon Yuri nàng đã sắp sửa tự biến mình thành một con ngốc vào cái đêm nhảy Flamence. Nàng đã gần như tin Jessica sái cổ đến mức bỏ đi hoàn toàn mọi đề phòng. Thật nhục nhã làm sao... Yuri cay đắng nghĩ.



-Tôi chưa bao giờ nghĩ là mình có thể giết người... - Yuri nghiến răng trèo trẹo, hai gò má nàng đỏ bừng vì tức, nói không chừng có thể xông chín cả miếng thịt ba rọi. - Mà được giết Jessica Jung thì tôi thật hả dạ... - Nàng nói với Laurel.

-Tôi hi vọng là không phải trong văn phòng này! - Laurel Author nuốt nước bọt, bà ta nghe đắng chát trong cổ họng - Jessica đang trên đường đến đây mà.

-Cô ta đang trên đường đến đây?!? - Ánh mắt Yuri trở nên hung ác.

-Tôi đã nói còn một đề nghị nữa. Mà việc đó thì cần một người bạn chung lưng đấu cật, không ai thích hợp ngoài Jessica cả. - Laurel cuống quít xoa dịu Yuri.

-Tôi-thà-chết-đói-còn-hơn!!! - Yuri phun ra từng chữ khó nhọc. - Jessica Jung là đồ đê tiện...



Một cái giọng hớn hở phát ra từ cửa cắt ngang câu chì chiết của Yuri. Jessica Jung đang đứng đó tựa người trên cửa với nụ cười toe toét không thể hớn hơn. Trông cô ta thản nhiên như chẳng hề có gì xảy ra còn Yuri thì sôi sùng sục như hơi nước.



-A, tôi nghe có người nhắc đến tên tôi phải không nhỉ?



Lại cái nụ cười đểu cán quen thuộc, cô ta chậm rãi từ tốn đến độ phát ghét tiến lại gần Jessica. Khỏi phải nói, gương mặt Yuri lúc này tệ kinh khủng, kiểu như vừa đạp phải một bãi phân không bằng.



-Yuri, em yêu, trông em quyến rũ lạ thường! - Jessica đưa tay đụng chạm vuốt ve Yuri như một kiểu chào hỏi mà thật ra là lợi dụng dê, rồi lại quay sang Laurel Author chào hỏi - Laurel thân mến... Bà khoẻ không?



Yuri đứng ngó hai con người đó bắt tay nhau mà giận điên người. Jessica Jung lại làm cái bộ mặt tỏ vẻ không mấy gì lấy làm hài lòng thở dài:



-Hình như em thấy phiền lòng với tôi?

-Phiền lòng? Tôi...

-Cho phép tôi khen kế hoạch của em thật tuyệt vời... Tôi thật lòng khen đấy. Em chỉ phạm một sai lầm nhỏ. Đó là đừng bao giờ tin một người Thuỵ Sĩ mà bàn tay thiếu mất ngón trỏ.



Nàng cứng họng, không biết phải nói thế nào với kẻ mặt dày này, hít một hơi thật sâu Yuri cố gắng dìm cơn giận xuống:



-Tôi sẽ nói chuyện với bà sau Laurel.

-Yuri...

-Không. Tôi không muốn tham gia dù bất kì cái gì đi nữa khi có mặt cô ta tham gia vào! - Nàng nhấn mạnh.

-Thì ít nhất cũng nên nghe đã chứ. - Laurel cố trì hoãn.

-Chẳng có gì để nghe nữa cả. Tôi...

-Trong vòng 3 ngày nữa hãng De Beers sẽ chuyển một kiện kim cương trị giá 5 triệu đô la từ Paris đến Amsterdam trên một chuyến chở hàng của hãng hàng không Pháp. Tôi có một khách hàng muốn có được chỗ kim cương đó.

-Sao bà không tính cướp số kim cương đó tại sân bay? Người bạn của bà là một kẻ cướp lão luyện đấy!



Yuri không giấu nổi vẻ miệt thị trong giọng nói. Nhờ Chúa, nàng càng kiều diễm hơn trong lúc giận dữ. Jessica nghĩ thế và cô hoàn toàn cảm thấy thú vị trong việc chọc cho Yuri điên lên. Như vậy cô có thể trông thấy cái dáng vẻ giận dỗi đáng yêu của nàng rồi.



-Chỗ kim cương được bảo vệ nghiêm ngặt, chúng ta sẽ cướp nó trên máy bay. - Laurel Author phân bua.

-Trên máy bay?!? - Yuri trố mắt nhạc nhiên, nàng cho rằng Laurel đang đùa.

-Chúng ta cần 1 người trốn trong 1 kiện hàng, máy bay cất cánh, chui ra và lấy hộp kim cương, tráo bằng một hộp giả và trốn trở lại vào kiện hàng.

-Và tôi thì đủ nhỏ nhắn để ngồi vào kiện hàng đó chăng?



Yuri liếc xéo Jessica một cách bất bình. Nàng biết cô ta có một bộ óc tinh ranh, nhưng xét về ngoại hình thì cũng thích hợp đâu kém gì nàng. Chung qui là cô ta chỉ ngồi đấy vạch kế hoạch rồi quăng nó cho nàng thực hiện. Jessica Jung là một kẻ lười biếng đầy đê tiện mà.



-Chúng ta cũng cần sự khéo léo và dũng cảm nữa mà. - Laurel giả lả cùng Yuri, trong khi chân thì đá một phát sang chân Jessica khiến cô ấy nhăn nhó vì đau.

-Tôi ưng kế hoạch này, chỉ một điều là tôi không thích làm việc cùng tên đểu cán họ Jung kia. - Yuri trầm ngâm ngẫm nghĩ.



Jessica mỉm cười:



-Trái tim yêu quí của tôi, chúng ta đều vậy cả mà. Nhưng Laurel đã hứa sẽ trả chúng ta mỗi người 1 triệu nếu làm được vụ này. - Jessica ra sức quảng cáo dụ dỗ.

-Một triệu à?

-Phải, cho mỗi người.

-Cơ sở để tính toán kế hoạch này là... - Jessica nói - Tôi có quen biết với chỗ xếp hàng ở sân bay, có thể tin cậy anh ta được.

-Chứ không phải như cô phải không? - Yuri chì chiết. - Tạm biệt bà, Laurel.



Nàng đi nhanh ra khỏi phòng. Laurel Author ái ngại nhìn sang Jessica:



-Trông cô ấy thật sự tức giận về vụ ở Madrid, tôi sợ là cô ấy sẽ bỏ vụ này mất Jessie...

-Bà lầm rồi, tôi biết Yuri lắm... - Jessica hồn nhiên vui vẻ - Cô ấy không thể nào cưỡng lại sức hấp dẫn của sự mạo hiểm đâu. (Nói đúng hơn là sức hấp dẫn của Jessica Jung)



...



-Các thùng hàng đều được niêm phong trước khi lên máy bay.



Ramon Lee giải thích. Đó là một người Pháp lai Hàn còn trẻ với gương mặt có phần già nua không ăn nhập với tuổi tác cho lắm. Anh ta sở hữu hàng lông mày rậm cùng đôi mắt đen láy lạnh tanh. Ramon là nhân viên hành lí làm việc cho bộ phận vận tải của hàng không Pháp và là chiếc chìa khoá quan trọng dẫn đến thành công trong âm mưu đoạt chỗ kim cương kia. Yuri, Jessica, Laurel và Ramon đang ngồi trên chiếc du thuyền con muôi chạy dọc sông Seine nổi tiếng của nước Pháp.



-Nếu các thùng hàng đều bị niêm phong, làm sao tôi mở ra được? - Yuri hỏi.

-Với các thùng hàng đến vào những phút cuối, công ti chúng tôi sử dụng những cái gọi là thùng mềm. Chúng là các container bằng gỗ được phủ một lớp vải bạt và dây thừng chằng ngang qua. Vì lí do an ninh mà những hàng hoá quí giá như kim cương thường được chuyển đến sau cùng để thời gian nằm lại là ngắn nhất. - Ramon đáp.

-Vậy là số kim cương sẽ nằm trong thùng mềm.

-Thưa cô đúng vậy, và cả cô nữa. Tôi sẽ sắp xếp để container của cô được đặt cạnh container chứa kiện kim cương. Công việc của cô khi máy bay cất cánh chỉ đơn giản là cắt mấy sợi dây thừng, đánh tráo hộp kim cương rồi quay trở lại container và buộc lại dây thừng.



Laurel Author nói thêm:



-Ngay khi máy bay đáp xuống Amsterdam, đám bảo vệ sẽ đem hộp kim cương giả sang cho bên gia công để rồi khi họ phát hiện ra nó là đồ giả thì cô đã được đặt sẵn 1 vé máy bay ra nước ngoài để cao chạy xa bay rồi. Tin tôi đi, kế hoạch rất hoàn hảo, sẽ không sao đâu!

-Tôi sẽ không chết cóng ở trên ấy chứ? - Yuri nghi ngại.



Ramon bật cười khà khà:



-Ngày nay các khoang chứa đồ của máy bay đều có gắn hệ thống sưởi ấm vì phải vận chuyển một số đồ tươi sống... Ý tôi là có thể hơi lạnh một chút, nhưng sẽ ổn thôi. Cô chịu được mà!



Sau cùng thì Yuri cũng đã chịu ngồi yên nghe họ trình bày hết cái kế hoạch. Nàng không phủ nhận rằng nàng thích cái kế hoạch này. Một vài giờ hơi khó chịu để đổi lấy cả triệu đô la, mọi góc độ hoàn toàn khả thi và không có sơ hở. Giá mà nó không dính đến Jessica Jung. Cho đến bây giờ cảm giác về Jessica đối với Yuri vẫn là một thứ tình cảm hỗn độn khó hình dung. Quyến rũ có, say mê có và căm hận cũng có nốt. Nó làm nàng bối rối khó chịu và thậm chí còn cáu kình với chính bản thân mình. Cô ta đã gây ra cái việc ở Madrid chỉ cốt để giỡn mặt với nàng. Yuri thấy rằng mình bị phản bội ghê gớm và giờ đây chắc Jessica đang cười thầm.



Ba người kia đang nín thở chờ đợi câu trả lời của Yuri. Con thuyền đang đi ngang qua cây cầu cổ nhất Paris mà đám người Pháp trái thói cứ khăng khăng gọi đó là cầu Mới. Phía bên kia bờ sông là một cặp tình nhân đang thân mật bên nhau. Yuri có thể thấy rõ sự mãn nguyện trên gương mặt cô gái. Nàng thầm cho rằng cô ta thật ngốc nghếch. Và Yuri đã có quyết định cho riêng mình. Ánh mắt nàng trở nên kiên quyết:



-Được! Tôi nhận lời tham gia.



Không khí căng thẳng dường như dịu xuống sau sự đồng ý của Yuri. Ramon Lee đưa ánh mắt đục ngầu của mình về phía Yuri:



-Chúng ta không có nhiều thời gian. Ông anh tôi sẽ cho chúng ta chất thùng hàng có cô vào kho hàng của anh ấy. Tôi hi vọng là không có gì trở ngại cho cô!

-Đừng lo về tôi. Chuyến bay kéo dài bao lâu?

-Cô sẽ phải chờ đợi vài phút ở khu bốc dỡ hàng và sau đó là 1 giờ bay đến Amsterdam.

-Container rộng bằng chừng nào?

-Đủ để cô có thể ngồi đàng hoàng. Có vài thứ hàng hoá bên trong để che cô lại, ngừa bất trắc...



Yuri thầm rủa, họ đã nói là sẽ không có gì trục trặc... vậy mà... "ngừa bất trắc"... Thật mâu thuẫn, định đùa nàng chăng? Trong khi đó Jessica móc trong túi ra một tờ giấy:



-Tôi đã lên sẵn một vài thứ cần dùng. Anh Ramon sẽ lo thị thực xuất nhập cảnh để em có thể ra khỏi Hà Lan dễ dàng. Tất cả chúng tôi đã lo liệu chu đáo...



Có thể thấy từng mảng khói nghi ngút trên đỉnh đầu Yuri. Nàng trừng trừng nhìn Jessica Jung. Cái nụ cười láu cá đểu cán đó nàng thề sẽ khắc ghi. Cô ta thậm chí còn đoan chắc rằng nàng sẽ nhập cuộc để rồi lên sẵn cả cái danh sách. Đồ đáng ghét!!!



Thuyền chậm rãi cập bến.



-Sớm mai tôi sẽ cân nhắc về kế hoạch lần cuối. Còn bây giờ tôi phải quay trở về chỗ làm việc. - Ramon Lee tạm biệt họ.

-Tại sao chúng ta không cùng nhau ăn tối để chúc mừng nhỉ? - Jessica hào hứng đề nghị.

-Rất tiếc, tôi mắc hẹn rồi... - Laurel Author xin lỗi.



Jessica lập tức quay sang Yuri một câch vui vẻ:



-Còn em thì sao Yu...

-Không, cảm ơn. Tôi mệt!



Yuri chặn họng Jessica rồi đi thật nhanh ra cửa. Đó là lí do để tránh phải ngồi cùng với Jessica song có lẽ là nàng kiệt sức thật. Mấy ngày qua Yuri đã luôn luôn trong tình trạng căng thẳng, kích động. Hơi chóng mặt. Nàng tự hứa với bản thân rằng xong vụ này và nàng sẽ quay trở lại Melbourne nghỉ dưỡng một thời gian. Yuri cảm thấy đầu nặng quá chừng, như là có chì và cả người nóng rang. Đúng là nàng cần nghỉ ngơi thật rồi.



-Tôi có một món quà nhỏ cho em.



Jessica đứng dậy mỉm cười và đặt một chiếc hộp nhỏ xinh đẹp vào tay Yuri. Nàng mở nắp hộp, bên trong là một chiếc khăn bằng lụa tinh tế được đính cẩn thận hai chữ cái KY.



-Cảm ơn cô!



Yuri bực bội nghĩ. Jessica có thể mua nó quá đi chứ... với số tiền những nửa triệu đô của nàng cơ mà.



-Vậy em vẫn sẽ không thay đổi quyết định về việc cùng đi ăn bữa chiều chứ?

-Đúng vậy!



Và Yuri rời khỏi đó để lại Jessica vẫn đứng trông theo.



...



Tại Paris, Yuri đặt phòng ở khách sạn Plaza Athenee, một căn phòng khách sạn đáng yêu nhìn xuống khu vườn khách sạn. Ở đó có một phòng ăn sang trọng nhưng tối nay nàng thật sự quá mệt mỏi để có thể thay một bộ váy đàng hoàng. Nàng đi vào Ralais, một quầy cafe của khách sạn và gọi một chén soup nhỏ. Yuri ăn được nửa chừng rồi bỏ về phòng.



Đầu bên kia quầy cafe, Choi Wonbin không lúc nào rời mắt khỏi nàng với li cafe ngụy trang trên tay. Hành động này của Yuri đã được hắn thu vào tầm mắt và bắt đầu phân tích. Quay trở lại Paris, hắn ta đã đến chỗ thanh tra Reynolds - tổng thanh tra Interpol để yêu cầu một sự theo dõi chặt chẽ với Kwon Yuri.



Thanh tra Reynolds tỏ ra cực kì khó chịu khi phải giáp mặt tên thám tử người Hàn xấc xược này cộng thêm việc phải tiếp cuộc gọi kéo dài cả giờ đồng hồ từ thanh tra Ramiro của cục cảnh sát Tây Ban Nha. Một tá những lời phàn nàn từ phía cảnh sát Tây Ban Nha về vụ theo dõi Kwon Yuri. Thanh tra Ramiro đã rất tức giận vì đã phí phạm nhân lực và tiền của chỉ để theo dõi một khách du lịch vô hại. Vậy mà gã Choi Wonbin đã một mực khăng khăng rằng cô ta sẽ cướp bảo tàng Prado. Tổng thanh tra Reynolds đã phải ra mặt dàn xếp ổn thỏa và gửi lời xin lỗi. Cho nên ngay khi Wonbin vừa mở miệng yêu cầu phái người theo dõi Yuri, ông thanh tra đã thở một hơi dài thường thượt và vò đầu bứt tóc:

-Chúng ta không thể làm điều đó cho tới khi nào anh đưa ra được bằng chứng thuyết phục hơn cho thấy cô ta sẽ đánh cắp một cái gì đó.



-Ông là đồ ngốc, thật điên khùng khi để cô ta nhởn nhơ trước mặt...



Wonbin bất mãng hét vào mặt thanh tra Reynolds với cặp mắt đỏ ngầu. Và ngay lập tức hắn bị tống cổ khỏi trụ sở Interpol vì cái thái độ bất lịch sự đó. Từ đây Choi Wonbin bắt đầu việc theo dõi Kwon Yuri một mình. Hắn ta theo sát Yuri qua từng con phố, từng cửa hiệu, từng nhà hàng của Paris. Đôi lúc không ăn và cả không uống. Nhiệm vụ của hắn chỉ hoàn thành một khi hắn tống được nàng vào tù. Tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép nàng vượt mặt hắn!



Đêm đó, Yuri nằm trên giường và cân nhắc lại kế hoạch. Dù điều hoà được mở suốt nhưng nàng vẫn cảm thấy nóng bức và cả thân thể ướt đẫm mồ hôi. Nàng đặt báo thức lúc 5h và cố gắng đưa mình vào giấc ngủ.



...



Tiếng chuông báo thức reo vang, xung quanh Yuri bao bọc bởi một màu xám u ám. Khung cảnh nhà tù lại hiện ra. Tiếng mụ cai ngục quát thét giữa hành lang. Tiếng dùi cui nện ong ong vào song sắt. Chuông reo inh ỏi và nàng cảm thấy nhức đầu khủng khiếp...



Yuri mở bừng mắt dậy. Cơn ác mộng về nhà tù ám ảnh nàng. Từng giọt mồ hôi chảy dọc thái dương. Yuri lê tấm thân mềm oặt vào phòng tắm. Gương mặt mụ mị phờ phạt. Nàng không thể bệnh vào lúc này. Còn quá nhiều thứ để làm. Nàng tự nhủ, chỉ hết vụ này thôi và nàng sẽ đi Thụy Sĩ, đến những vùng núi mát lạnh để dĩ dưỡng. Chậm chạp mặc quần áo vào người, Yuri cố quên đi cái đầu nặng trịch của mình. Nàng mặc bộ đồ liền quần màu đen có túi sâu, mang giày đế cao su và đội chiếc mũ bê rê Basque. Tim Yuri đập loạn xạ không biết vì hồi hộp hay do cơn sốt khiến nó biểu tình. Thấy trên bàn là chiếc khăn mà Jessica đã tặng mình, nàng với lấy rồi buộc nó quanh cổ.



Yuri không ra bằng lối cổng chính mà đi bằng lối phụ dành cho nhân viên, nơi có một chiếc Relault màu xám đón nàng ngay tại đó. Wonbin sốt ruột chờ nàng đi ra từ cả hai phía nhưng hắn không hề trông thấy Yuri đi ra bằng cổng phụ. Song ngay khi nàng vừa đi khỏi, hắn có một linh cảm không hay và dáo dác chạy xung quanh tìm kiếm, dù vậy vẫn mất dấu nàng.



Chiếc xe chở Yuri lao nhanh trên phố hướng về Etoile. Đường phố khá vắng vẻ vì không phải giờ cao điểm. Anh tài xế mặt đầy tàn nhang còn khá trẻ, cho xe chạy vào một trong 12 đại lộ tạo thành khu Etoile. Yuri chỉ mong ánh ta có thể chạy chậm lại, tốc độ này làm nàng cảm thấy say xe và buồn nôn. Sau 30 phút, chiếc xe quẹo gấp vào một khu nhà kho đề bảng BRUCERE ET CIE. Nàng nhớ rằng đây là nơi làm việc của anh trai Ramon. Anh chàng lái xe mở cửa co Yuri và giục:



-Nhanh lên!



Ngay khi nàng vừa ra khỏi xe, một người đàn ông trạc trung niên dáng vẻ nhanh nhẹn, kín đáo xuất hiện:



-Theo tôi!



Yuri cùng ông ta hấp tấp đi về phía sau khu nhà kho, nơi có dăm bảy thùng container được đặt sẵn. Phần lớn đã bị niêm phong kín chặt và chuẩn bị được giao đến sân bay. Lẫn trong đống container đó là một container mềm một mặt được bịt vải bạt bên trong đã có một ít hàng hoá.



-Vào đi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.



Yuri ngó bên trong cái container. Nàng sẽ chết ngộp trong đó mất. Trông thấy sự chần chừ của nàng, người đàn ông nhíu mày:



-Có chuyện gì sao thưa cô? Bây giờ rút lại còn kịp đấy.

-Tôi không sao... - Yuri nặng nề đáp. Nàng cố nghĩ đến Thuỵ Sĩ. Chỉ phải chịu đựng vài giờ nữa thôi.



Ông ấy giúp nàng ngồi vào container và đưa cho nàng một con dao hai lưỡi, một đoạn thừng nặng trịch, một đèn pin và một chiếc hộp màu xanh quấn ruy băng đỏ. Ông ta dặn dò:



-Đây là bản sao hộp kim cương. Kể từ bây giờ, không nói chuyện, không hút thuốc...



Yuri lim dim mơ màng nghe loáng thoáng lời dặn. Nàng định mở miệng bảo rằng mình không hút thuốc nhưng chẳng còn hơi sức đâu mà thoát ra âm thanh phản đối nữa. Nàng có thể nghe thấy âm thanh mấy sợi thừng chằn qua tấm vải bạt. Họ đục sẵn vài cái lổ để nàng có thể thở dễ dàng...



-Và cuối cùng, đừng có nghỉ thở đấy nhé! - Người đàn ông cười to và bỏ đi - Chúc cô may mắn!



Trong bóng tối, chỉ còn lại mình Yuri. Diện tích vốn đã chật hẹp của chiếc container bị kích thước của bộ bàn ghế chiếm đóng nay lại càng nhỏ hơn nữa và nó làm Yuri khó cử động. Toàn thân thể nàng nhức mỏi và khó chịu. Có lẽ là một loại virus nào đó đã xâm nhập cơ thể nàng. Nhưng chúng phải đợi Yuri hoàn thành việc này đã. Tốt nhất nàng nên nghĩ đến chuyện khác. Giọng Laurel Author vang ong ong trong đầu nàng:



-Không có gì phải lo ngại cả Yuri. Khi họ đưa hàng tới một garage tư nhân, Jessie sẽ đón cô ở đó, trao cho cô ấy hộp kim cương và quay lại sân bay. Một chiếc vé đi Geneve đã được đặt sẵn. Rời khỏi Amsterdam càng sớm càng tốt, khi cảnh sát phát hiện vụ trộm, họ sẽ đóng cửa thành phố. Sẽ không có trục trặc gì cả, nhưng để dự phòng, đây là địa chỉ và chìa khoá căn nhà an toàn ở Amsterdam. Hiện không có ai ở đó...



...



Chắc chắn là Yuri đã ngủ quên vì bỗng choàng tỉnh khi container được nhấc lên. Nàng cảm thấy một cơn rung lắc dữ dội. Hai tay vịn vào thành container để khỏi ngã. Và rồi chiếc container được đặt xuống đánh rầm một tiếng. Một cơn choáng váng bủa vây. Yuri nghe thấy tiếng động cơ xe và chiếc xe tải từ từ lăn bánh. Người tài xế đã nhận được chỉ thị chở container đến kho hàng sân bay. Chiếc xe tải lao đi trên đường cao tốc một cách thoải mái. Kế hoạch được sắp xếp chính xác từng giây từng phút, sao cho container chứa Yuri được đặt cạnh thùng chứa kim cương của hãng De Beers. Người tài xế vẫn thong thả dù mật độ giao thông trên đường hôm nay không hề ít. Anh ta nhìn đồng hồ, còn những 20 phút và sân bay ở ngay trước mặt thôi. vui vẻ nghĩ đến số tiền được lãnh và sẽ đưa vợ con đi đâu đó, Disneyland chẳng hạn. Đúng lịch trình, anh ta đánh xe quẹo vào ngã rẽ tới bôn phận vận tải hàng hoá. Cho xe chạy qua đoạn nhà ga thấp và cổng chào vào trong kho hàng. Đúng lúc những tường rào bao quanh khu chứa hàng hiện ra, một tiếng nổ lớn vang lên và chiếc xe từ từ dừng lại. Người tài xế cau có bật ra một tiếng chửi thề. Thật là một vụ nổ điên rồ...



...



Chiếc 747 khổng lồ chở hàng của hãng hàng không Pháp đang được chất đồ lên. Phần đầu máy bay được nâng lên để lộ các đường ray chạy xuyên suốt vào thân máy bay. Hàng hoá đã được sắp xếp gần ổn thoả. Ramon Lee lo lắng nhìn đồng hồ với gương mặt nhăn nhó. Chiếc xe tải đã trễ hẹn. Kiện hàng của hãng De Beers đã được xếp vào trong thùng và chằng bằng vải bạt với những sợi thừng. Ramon còn cẩn thận bôi sơn đỏ lên thùng chứa kiện kim cương để Yuri có thể dễ bề tìm kiếm. Anh ta đứng trông theo thùng hàng được đẩy vào khoang máy bay. Bên cạnh nó còn một chỗ trống cho một thùng hàng nữa. Trong khi đó trong kho hàng còn 3 container chờ đến lượt. Lạy Chúa, cô gái kia ở đâu cơ chứ?



Người phụ trách việc xếp hàng kêu lớn:



-Nào Ramon! Cái gì thế?

-Đợi một phút…



Ramon trả lời. Anh ta chạy ra phía cổng nhìn quanh quất. Vẫn không thấy bóng dáng chiếc xe tải đâu hết. Lúc này Ramon thật sự nóng ruột. Sẽ không kịp chuyến bay mất…



-Ramon, có trục trặc gì sao?



Ramon Lee quay đầu lại, một giám sát viên cấp cao tiến đến và hạ lệnh:



-Mau kết thúc việc chất hàng và cho bay thôi!



END CHAP 12
Về Đầu Trang Go down
Laurel Lieu
✍ Ăn Hại Nhất Forum ✍
✍ Ăn Hại Nhất Forum ✍
Laurel Lieu

Tổng số bài gửi : 1269
Join date : 17/10/2012
Age : 28

[SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1   [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 EmptyMon 26 Aug 2013 - 22:04

CHAP 13



- Thưa ngài, vâng. Tôi đang đợi...



Đúng lúc đó, chiếc xe tải của hãng Brucere Et Cie lao nhanh vào cổng kho và thắng xịch ngay trước mặt Ramon khiến anh ta sững người mất 5 giây.



- Đây là kiện hàng cuối cùng. - Ramon lớn tiếng thông báo sau khi lấy lại được hồn phách.

- Tốt, cho vào đi!



Ramon trông coi việc bốc hàng khỏi xe tải và chuyển đến cầu trượt vào khoang máy bay. Sau khi mọi thứ đã sắp xếp đâu vào đấy, Ramon vẫy tay ra hiệu. Đầu mũi máy bay được hạ xuống. Anh đứng nhìn động cơ bắt đầu phụt lửa, lòng thầm chúc Yuri may mắn. Thành công hay không đều trông đợi cả vào cô gái đó.



...



Có một cơn bão dữ dội, sóng lớn ập đến nhấn chìm con tàu. Yuri cảm thấy chao đảo dữ dội. Nàng cố với tay để nắm lấy chiếc phao cứu sinh. Quơ quào cánh tay yếu ớt trong không khí, vô tình lại đập trúng vào thành container. Một cơ ác mộng khủng khiếp. Nàng phải thoát khỏi nguy cơ chết chìm trong biển nước thôi. Yuri thầm nhủ rằng nàng tất cả chỉ là ác mộng. Nàng đang nằm trên chiếc giường ở London. Cả người nóng rang. Mồ hôi đầm đìa ướt cả tóc. Ngay cả đến việc thở cũng là một chuyện khó khăn. Phải gọi bác sĩ. Yuri đưa tay mò mẫm chiếc điện thoại đâu đó trên bàn. Tay lại va đập vào cạnh của bộ bàn ghế. Mất vài giây và nàng nhận ra mình đang ở đâu. Yuri lẫn lộn giữa một cơn ác mộng và một thực trạng khủng khiếp. Nàng lúc lắc đầu lấy lại tĩnh táo. Phải làm gì tiếp theo nhỉ? Kim cương... Đúng rồi... Nhưng còn bao nhiêu thời gian? Trước hết phải làm gì? Trước hết...

Cắt đứt dây thừng và ra bên ngoài. Yuri nhận thấy mình cần không khí khủng khiếp. Lục tìm trong túi con dao nhỏ được giấu sẵn, nàng lòn tay qua mép bạt và bắt đầu từng vết cứa nặng nhọc. Việc cầm con dao giờ đây còn nặng hơn nâng một quả tạ. Nàng cố giữ cho tay mìn khỏi run rẫy. Sau một khoảng thời gian dường như rất dài cho cái việc đơn giản này, sợi thừng cũng đã đứt. Tấm bạt phần nào mở rộng ra hơn. Nàng bắt đầu cứa thêm một sợi nữa...



Đã đủ khoảng trống để Yuri có thể chui ra. Không khí bên ngoài lạnh ngắt khiến nàng run lập cập. Một cơn choáng vụt qua, Yuri thấy mình ngã vật ra sàn. Máy bay vừa bay qua một vùng không khí loãng. Lồm cồm bò dậy, nàng phải vịn vào thành mới có thể đứng lên. Những viên kim cương... chúng ở đâu nhỉ?



Yuri đưa mắt tìm kiếm vệt sơn đỏ. Ơn Chúa! Nó kia rồi. Nàng từ từ tiến lại. Phía chiếc container đó. Mọi vật trở nên nhoè đi trước mắt. Yuri chậm chạp lê từng bước. Phải vững vàng lên. Nàng đứng lặng người cố nhớ xem việc tiếp theo cần làm là gì. Giá như được ngủ một chút thì nàng sẽ trở nên tỉnh táo hơn. Nhưng không thể, bất kì giây nào máy bay cũng có thể đáp xuống. Tiếng gầm rú của động cơ hoà vào âm thay ong ong trong đầu khiến mọi thứ cứ quay cuồng trước mắt. Yuri lại nâng con dao lên. Họ đã bảo chỉ cần một nhát cắt thật khéo. Vậy mà nàng đã phải gồng mình chiến đấu với sợi thừng lì lợm. Nàng run tới nỗi đánh rơi cả dao. Yuri chỉ muốn bỏ tất cả để chui lại cái nơi ẩn náu đó mà đánh một giấc. Không thể... Họ sẽ bắt nàng và đưa nàng trở lại nhà tù mất. Không được... Sau một hồi vật lộn với mớ dây nhợ, tấm vải bạt cũng được mở ra. Bên trong container tối om chẳng thấy được gì. Yuri đã phải dùng đèn pin. Đồ vật ngổn ngan khiến nàng càng thêm bối rối. Và kia, bên trên một chiếc vali là hai hộp màu xanh dương. Khoan... Hai hộp à? Họ bảo chỉ có một... Yuri chớp mắt... Và hai hộp nhập lại thành một. Máy bay hẫng xuống đột ngột và rung lắc dữ dội. Nó đang hạ dần độ cao để chuẩn bị đáp. Phải nhanh hơn nữa.



Nàng lấy trong túi ra bản sao của hộp kim cương, giống nhau như đúc. Mọi thứ dường như có một vầng hào quang bao quanh. Một cơn buồn nôn dâng lên làm cơ thể nàng rung lắc. Nàng nhắm chặt hai mắt cố gắng chống lại nó. Yuri bắt đầu đặt cái hộp giả vào trên chiếc vali để rồi nhận ra rằng mình đã hết biết hộp nào. Nàng nhìn chằm chằm vào hai cái hộp. Liệu nó là cái bên phải hay bên trái nhỉ?



Máy bay bắt đầu chúc xuống dốc hơn. Bất cứ lúc nào cũng có thể hạ cánh. Nàng phải đưa ra quyết định ngay lập tức. Yuri đặt một hộp trở lại chiếc container và thầm cầu nguyện rằng đó đúng là hộp giả. Nàng lóng ngóng lôi trong túi ra sợi dây thừng. Có việc gì đó nàng phải làm với sợi dây thừng. Cái mớ ong ong trong đầu thật khiến nàng không thể suy nghĩ. Nàng cố nhớ: Sau khi cắt dây, cất sợi dây cắt vào túi và thay thế bằng một sợi khác. Tuyệt đối đừng vương lại cái gì xung quanh tránh họ nghi ngờ.



Khi đó ngồi trên chiếc thuyền con Muôi nghe dễ dàng làm sao. Và giờ đây thì nàng thậm chí còn không thể làm được cái việc đơn giản đó. Nàng không còn tí sức lực nào cả. Bảo vệ sẽ tìm thấy sợi dây thừng bị cắt và khoang máy bay sẽ bị lùng sục và rồi nàng sẽ bị bắt. Tận sâu bên trong nàng vang lên tiếng gào thét. Không, không, không!!!



Yuri thúc các cơ bắp của mình hoạt động trở lại. Bằng một cố gắng phi thường. Nàng bắt đầu vòng sợi dây thừng mới xung quanh chiếc container. Yuri nghe choáng váng dưới chân khi máy bay chạm đất. Chiếc 747 bắt đầu chạy dọc đường băng. Yuri nằm rúm ró với mớ tóc lòa xòa trên gương mặt trắng bệt. Máy bay đã dừng hẳn. Yuri cố gắng đứng dậy, nàng run run bám vào đâu đó để trụ vững. Sợi thừng mới đã được buộc lại đúng chỗ. Yuri lảo đảo ôm hộp kim cương chập chạp mò về thùng hàng của mình. Nàng chui qua kẽ bạt và rồi sụm xuống ngay lập tức, mồ hôi túa ra liên tục. Công việc của nàng đã xong, nhưng hình như có gì đó rất quan trọng mà nàng cần làm nhỉ? Phải dán nối lại sợi thừng của chính container nàng đang ngồi. Yuri mò mẫm trong túi, không thấy cuộn băng keo đâu. Có tiếng người nói đang đến gần. Họ sắp mở của khoang hàng, dỡ hàng xuống và trông thấy sợi dây bị cắt. Họ sẽ kiểm tra và bắt nàng mất. Yuri nhanh chóng quì lên, nàng quì trúng cuộn băng keo cứng rơi khỏi túi. Nàng vụng về dán nối lại chỗ bị cắt. Mồ hôi ròng ròng trên mặt khiến hai mắt nàng cay xè. Yuri rút từ trên cổ chiếc khăn quàng bằng lụa của Jessica tặng mình để lau mồ hôi…



Cuối cùng cũng xong. Yuri kéo lại kẽ bạt và thở hổn hển vì những hoạt động quá sức vừa rồi. Nàng đưa tay sờ lên trán, nó nóng rực. Phải vào bóng râm thôi, nàng nghĩ. Ánh nắng vùng nhiệt đới có thể là rất nguy hiểm. Nàng đang đi nghỉ đâu đó ở vùng Caribe. Jessica đã đến để lấy mấy viên kim cương, nhưng cô ấy đã nhảy xuống biển và biến mất. Yuri với theo nhưng cô ta đã tuột khỏi tay nàng. Nước tràn qua đầu, nàng bắt đầu chìm xuống…



Yuri mơ màng, nàng nghe thấy tiếng bước chân của những người công nhân bắt đầu trèo vào khoang hàng. Yuri cố hét lên kêu cứu:



- Cứu! – Nàng hét – Xin hãy cứu tôi!!! – Nhưng tiếng hét yếu ớt chỉ còn là những lời thều thào nhỏ xíu không ai có thể nghe.



Những chiếc container bắt đầu được bốc khỏi khoang. Và Yuri ngất đi trong cơn mê sảng và hoàn toàn bất tỉnh trước khi chiếc container của nàng được chuyển đến xe tải của hãng Brucere Et Cie. Bị bỏ lại đằng sau, trên sàn máy bay, là chiếc khăn quàng mà Jessica đã tặng nàng…







Ai đó nâng tấm bạt lên, ánh sáng ùa vào làm Yuri tỉnh giấc. Nàng mở mắt một cách chậm chạp. Chiếc xe tải đã ở trong một nhà kho. Jessica đang ở đó tươi cười với nàng:



- Em đã hoàn thành công việc. – Cô ấy nói – Em thật tuyệt Yuri! Đưa tôi cái hộp nào!



Yuri mơ màng nhìn cô ta đưa tay nhấc cái hộp lên…



- Hẹn gặp em ở Lisbon nhé. – Cô ta quay đi rồi chợt dừng lại nhìn nàng bằng vẻ lo lắng – Em ổn chứ Yuri? Trông em khủng khiếp quá!



Yuri không nói nổi nữa, nàng mấp máy môi:



- Jess… tôi…



Nhưng cô ấy đã rời khỏi đó. Nàng lờ mờ đoán những diễn biến tiếp theo, người ta đỡ nàng khỏi container. Một người phụ nữ bắt đầu thay đồ cho nàng. Bà ta ngần ngại hỏi:



- Trông cô có vẻ ốm lắm thưa cô! Cô có cần gọi bác sĩ không?

- Không… Đừng gọi bác sĩ… - Yuri thều thào.

- Taxi… Taxi… - Yuri lẩm bẩm. Nàng cần phải đến sân bay ngay.



Lời Laurel Author thoáng hiện ra. “Có một chiếc vé đi Geneve đã được đặt sẵn cho cô ở phòng bán vé của hàng không Thụy Sĩ. Rời khỏi Amsterdam càng sớm càng tốt, trước khi họ phát hiện ra vụ trộm và đóng cửa thành phố. Không có gì trục trặc đâu, nhưng đây là chìa khóa và địa chỉ ngôi nhà an toàn ở Amsterdam, phòng trường hợp…”



- Cô chắc chứ? Được thôi, tôi đi gọi xe… Đợi nhé! – Người phụ nữ nhún vai và đi ra ngoài.



Họ đỡ Yuri vào taxi. Nàng thấy cơ thể mình dường như ngày càng gần mặt trời. Người tài xế sốt ruột khi Yuri không hề trả lời anh ta là nàng muốn đi đâu. Nàng không thể lên máy bay với tình trạng sức khỏe thế này, họ sẽ đưa nàng đến bệnh viện kiểm tra và mọi thứ sẽ hỏng mất… Yuri yếu ớt đưa địa chỉ căn nhà an toàn cho người tài xế…



Cảnh sát đang tra hỏi nàng về vụ kim cương và họ trở nên tức giận khi nhận được thái độ dửng dưng không hợp tác. Yuri không thể mở nổi miệng nữa. Họ đã ném nàng vào một căn phòng và bật nhiệt độ lên hết cỡ. Rồi đột ngột căn phòng hạ nhiệt xuống cho đến khi chỉ còn những hạt đá li ti đọng trên vách tường. Một hình thức tra tấn chăng? Yuri cảm thấy lạnh quá, nhưng mồ hôi vẫn không ngừng tuông. Váy nàng đã trở nên ướt sũng. Nàng nhận ra mình đã lại mơ, nàng đang nằm trên một chiếc giường và không thể kéo nổi cái mền để trùm qua người. Ra đây là căn nhà an toàn. Làm thế nào mà nàng vào được đây nhỉ? Nàng sắp chết… Yuri bật cười và tiếng cười chuyển thành một chũi tiếng ho dữ dội. Hỏng cả rồi. Cảnh sát sẽ lục tung Amsterdam để tìm nàng. Cô Kwon Yuri đã đặt vé đi Thụy Sĩ mà không dùng đến, vậy là cô ta vẫn còn ở Amsterdam.



Không biết nàng đã nằm trên chiếc giường này bao lâu nữa, Yuri nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ. Những con số trước mắt cứ nhòe đi thành hai thành bốn. Toàn thân lại trở nên nóng rực, Yuri muốn mở một cánh cửa sổ quá, nhưng mở thế nào khi nàng không nhúc nhích nổi tay chân? Căn phòng bắt đầu lạnh giá. Yuri nghe loáng thoáng từ đâu giọng Jessica vang vọng xung quanh... “Em đã làm rất tốt! Đưa tôi cái hộp nào!” Jessica đã mang những viên kim cương đi, có lẽ đang đâu đó ở Brazil rồi. Phải… Đi cùng với cả phần tiền của Yuri. Cô ta đang vui vẻ bên cạnh mấy “con ghệ” chân dài bốc lửa hay mấy “thằng kép” thân thể rám nắng nào đấy và cười nhạo vào mặt nàng. Một lần nữa cô ta lại cho nàng một vố. Yuri căm ghét Jessica. À không, còn khinh bỉ nữa…



Hết cơn mê sảng này lại đến cơn mê sảng khác. Trái bóng pelota lao vụt qua đầu Yuri, Jessica nhào tới ôm lấy bờ vai nàng ngã nhoài xuống đất. Môi cô ấy kề sát môi nàng và rồi họ ăn chiều ở tiệm Zalacain… “Em có biết em là một cô gái đặc biệt không Yuri?” – Jessica mơ màng nói…



“Tôi đề nghị hòa…” – Giọng Park Shi Yong vang lên.



Toàn thân Yuri run lên từng hồi không thể kềm chế và nàng thấy mình đang đứng trên con tàu tốc hành Phương Đông lao nhanh vùn vụt qua một đường hầm tối om… Tất cả các hành khách đều đã xuống tàu, chỉ trừ Lee Man Soo. Ông ta thét vào mặt Yuri và nắm lấy vai nàng lắc dữ dội…



- Lạy Chúa! Mở mắt ra nhìn tôi này…



Yuri cố gắng nâng mí mắt nặng trĩu, Jessica đang ở trước mặt nàng. Khuôn mặt cô ấy trắng bệt và giọng nói thì đầy vẻ cáu kỉnh… Chắc cũng là một cơn mê sảng…



- Em đã thế này bao lâu rồi???

- Cô… Jess… đang ở Brazil?!? – Yuri lẩm bẩm.



Và nàng lại thiếp đi không hay biết gì nữa…







Sau khi tổng thanh tra của tổ chức cảnh sát Quốc tế Interpol nhận được chiếc khăn quàng có hai chữ KY mà người ta nhặt được trên sàn máy bay chở hàng của hãng hàng không Pháp, gương mặt thanh tra Reynolds trở nên xám ngoét một màu khói. Ông lặng người nhìn chiếc khăn hồi lâu rồi hạ lệnh:



- Kiếm ngay Choi Wonbin cho tôi!



END CHAP 13
Về Đầu Trang Go down
RyanKai
☠ Đọa Lạc Ác Ma ☠
☠ Đọa Lạc Ác Ma ☠
RyanKai

Tổng số bài gửi : 7948
Join date : 16/10/2012
Age : 34
Đến từ : (¯`'•.¸ Đen Tộc ¸.•'´¯)

[SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1   [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 EmptyMon 26 Aug 2013 - 22:25

đợi muốn mòn mỏi cuối cùng cũng ra chap m48 
Về Đầu Trang Go down
http://ryankai89.minus.com/uploads
Laurel Lieu
✍ Ăn Hại Nhất Forum ✍
✍ Ăn Hại Nhất Forum ✍
Laurel Lieu

Tổng số bài gửi : 1269
Join date : 17/10/2012
Age : 28

[SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1   [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 EmptyMon 26 Aug 2013 - 23:03

Hehe cụ cũng có ra chap đâu. Dạo này mê game bỏ fic cả rùi ^^
Về Đầu Trang Go down
gacon_bietboi
ღ❦ღ Kkab Cao Cấp ღ❦ღ
ღ❦ღ Kkab Cao Cấp ღ❦ღ
gacon_bietboi

Tổng số bài gửi : 454
Join date : 03/01/2013

[SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1   [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 EmptyMon 26 Aug 2013 - 23:29

bạn Lau đã ra chap mới zùj................liệu sau bao lâu lạj có nữa dzậy
Về Đầu Trang Go down
Laurel Lieu
✍ Ăn Hại Nhất Forum ✍
✍ Ăn Hại Nhất Forum ✍
Laurel Lieu

Tổng số bài gửi : 1269
Join date : 17/10/2012
Age : 28

[SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1   [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 EmptyMon 26 Aug 2013 - 23:31

wa dạo này là chỉ hỏi bao lâu nữa có chap thôi đó hả :)) chừng mấy tháng à đâu có lâu =)))
Về Đầu Trang Go down
Laurel Lieu
✍ Ăn Hại Nhất Forum ✍
✍ Ăn Hại Nhất Forum ✍
Laurel Lieu

Tổng số bài gửi : 1269
Join date : 17/10/2012
Age : 28

[SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1   [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 EmptyMon 2 Sep 2013 - 21:55

CHAP 14



Làng Alkmaar đẹp như tranh, nằm trên bờ biển Tây Bắc Hà Lan nhìn ra biển Bắc, là nơi du lịch hấp dẫn nổi tiếng, nhưng có một khu vực nhỏ ở phía Đông rất ít du khách lui tới. Jessica đã đến đây nghỉ vài lần cũng một cô nàng tiếp viên của hãng hàng không KLM, người đã dạy cô chút ít ngôn ngữ của xứ sở này. Cô biết rất rõ rằng người dân ở đây chỉ bận tâm tới công việc của bản thân họ chứ không quá tò mò về các du khách, quả là một địa điểm trú ẩn hoàn hảo.



Ý định lúc đầu của Jessica là đưa ngay Yuri đến bệnh viện, nhưng như thế thì quá nguy hiểm. Việc Yuri ở lại Amsterdam thêm một giây nào nữa thôi cũng là cả một sự phiêu lưu. Jessica quấn quanh người Yuri bằng một tấm mền và đỡ nàng ra ô tô. Trong suốt quãng đường đến Alkmaar, Yuri đã không một lần nào tỉnh lại. Hơi thở nặng nhọc và mạch đập rối loạn.



Ở Alkmaar, Jessica thuê một phòng ở một quán trọ nhỏ. Ông chủ phòng trò tò mò nhìn Jessica bế Yuri lên phòng. Well một cô gái hì hục bế một cô gái khác lại còn những biểu hiện lo lắng hơi phi tự nhiên giữa những người bạn dành cho nhau thì rất đáng để tò mò…



- Chúng tôi đang đi chơi trăng mật… - Jessica dừng lại 5 giây để thở vì suy cho cùng cô cũng không được coi là to khỏe và Yuri cũng chẳng nhỏ nhắn gì cho cam. - Vợ tôi bị ốm và cần nghỉ ngơi!



Ông chủ nhà trọ gật gù, có vẻ đã hiểu ra vấn đề:



- Cô có cần gọi bác sĩ không?



Chính Jessica cũng không biết nên trả lời thế nào nữa nên đành nói:



- Tôi sẽ báo với ông sau, cảm ơn!



Việc đầu tiên phải làm là cố gắng hạ cơn sốt cho Yuri. Jessica đỡ nàng nằm xuống chiếc giường đôi và bắt đầu cởi bộ quần áo đẫm mồ hôi của nàng ra. Cô đỡ nàng ngồi dậy và kéo váy qua đầu nàng. Còn một chuyện quan trọng mà xém tí nữa thì Yuri quên khuấy đi mất. Đó là thân hình nóng bỏng của Yuri không phải chuyện đùa. Khi chiếc váy vừa được kéo lên cao một chút thì Jessica đã muốn ngã ngửa. Cô lắc lắc đầu xua những ý nghĩ tầm phào vào lúc này ra khỏi trí óc, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Nào nào Jessie, đây không phải lúc tơ tưởng đến mấy thứ này…” Sau chiếc váy là giày và đôi tất dài. Người nàng nóng rực. Jessica lấy khăn tắm thấm nước lạnh và nhẹ nhàng lau rửa toàn thân nàng, cô đắp lên người Yuri tấm mền rồi ngồi cạnh giường lắng nghe nhịp thở ngắt quãng của nàng. Nếu sáng mai mà cô ấy không đỡ, Jessica quyết định, cô sẽ đành lòng gọi bác sĩ. Sáng ra, khăn trải giường lại ướt đẫm mồ hôi. Yuri vẫn chưa tỉnh lại, nhưng nhịp thở đã ổn định hơn khá nhiều.



Cô ngại để những người hầu phòng trông thấy Yuri, điều đó sẽ dẫn đến nhiều câu hỏi khác nhau. Cô gặp ông chủ nhà trọ để hỏi xin vài tấm drap trải giường mới và ôm vào phòng. Lại lấy khăn ướt lau khắp thân thể Yuri rồi thay drap giường mới theo cách mà các cô hộ lí vẫn thường làm để tránh phiền đến bệnh nhân. Sau cùng lại phủ tấm mền khác lên người Yuri.



Jessica treo bảng KHÔNG LÀM PHIỀN lên cửa rồi ra ngoài, đến một hiệu thuốc hỏi mua thuốc hạ sốt, cặp nhiệt độ, một miếng bọt biển và một ít cồn. Khi quay trở lại, Yuri vẫn chưa tỉnh, Jessica đo nhiệt độ và thấy nàng vẫn đang sốt cao. Cô dùng miếng bọt biển thấm cồn xoa khắp người nàng và cơn sốt hạ xuống. Một giờ sau thân nhiệt của Yuri lại tăng lên. Jessica đã hoảng loạn tới mức đã định gọi bác sĩ đến. Chỗ rắc rối là bác sĩ sẽ đòi đưa Yuri nhập viện. Cô lại không chắc rằng bọn cảnh sát còn theo dõi họ hay không, nếu cảnh sát vẫn đang lùng sục thì việc ló đầu ra là vô cùng nguy hiểm và chắc chắn cả đám sr4 bị túm đầu.



Jessica nghiền 4 viên thuốc hạ sốt ra cho vào giữa hai bờ môi Yuri và nhỏ nước vào miệng, sau cùng cũng đã cho nàng uống thuốc được. Jessica xem mạch, có vẻ đã khá hơn. Cô áp tai vào ngực Yuri, phải chăng hơi thở của nàng đã nhẹ đi? Yuri không dám chắc, chỉ tin vào một điều duy nhất mà lúc này cô vẫn đang lẩm bẩm cho đến khi nó trở thành lời khấn nguyện “Em sắp khỏe lại cho mà xem!” Cô dịu dàng hôn lên trán Yuri. Jessica đã không ngủ trong suốt 48 tiếng đồng hồ và lúc này cô thật sự kiệt sức, hai mắt trũng sâu. “Mình sẽ ngủ sau…” – Cô tự hứa – “Mình sẽ nhắm mắt một chút thỏi…” – Jessica lẩm bẩm và ngủ thiếp đi.







Khi mở mắt ra, phải mất một líc Yuri mới nhìn rõ trần nhà. Nàng chớp nhẹ mắt, cảm thấy toàn thân mỏi nhừ và nhức nhối, hệt như vừa trải qua một chuyến đi dài đầy mệt mỏi. Nàng đưa mắt nhìn quanh căn phòng xa lạ và giật thót người khi trông thấy Jessica đang co ro trên chiếc sofa đặt kề cửa sổ. Cô ta làm gì ở đây chứ? Lần cuối cùng nàng thấy Jessica là khi cô ấy đến lấy kim cương mang đi. Một cơn đau nhói lên trong tim. Thôi đúng rồi, vậy là Yuri đã lấy nhầm hộp kim cương giả và chắc rằng Jessica đã lôi nàng ra khỏi ngôi nhà an toàn để mang đến đây. Khi Yuri ngồi dậy, Jessica khẽ cựa mình và choàng tỉnh. Trông thấy Yuri tỉnh lại, cô mừng rỡ khôn xiết. Và rồi một nụ cười như ánh ban mai rạng ngời trên môi Jessica.



- Xin chúc mừng! - Giọng Jessica nhẹ như một tiếng thở phào nhẹ nhõm khiến Yuri hiểu lầm.

- Xin lỗi... - Yuri cúi gầm mặt, giọng nàng trở nên khào khào khản đặc - Tôi đã lấy nhầm hộp.

- Cái gì?

- Tôi đã bị lẫn hai cái hộp với nhau...

- Không đâu Yuri. - Jessica chậm rãi đến bên nàng mỉm cười đầy dịu dàng. - Em đã trao cho tôi những viên kim cương thật sự và chúng đã đến với Laurel rồi!

- Nhưng... Nếu vậy tại sao Jess lại ở đây? - Yuri trố mắt nhìn đầy bối rối.



Jessica ngồi xuống bên mép giường:



- Khi em đưa chỗ kim cương cho tôi, trông em thất sắc quá. Tôi đã quyết định đợi ở sân bay để bảo đảm là em lên máy bay an toàn. Nhưng em đã không đến và tôi biết ngay là em gặp khó khăn. Tôi lập tức chạy đến ngôi nhà an toàn và gặp em ở đó... - Jessica nói nhẹ tênh - Đó sẽ là một giấu vết cho cảnh sát.



Yuri lúng túng nhìn Jessica:



- Vậy Jess có thể cho tôi biết lí do chính xác Jess quay lại đây không?

- Đến giờ cặp nhiệt độ cho em rồi. - Jessica dửng dưng không thèm trả lời nàng. Ít phút sau cô nói - Đỡ rồi! - Cô áp sát trán mình vào trán Yuri và phớt lờ sự ngượng ngùng của nàng. - Không còn sốt nữa, chỉ hơi nóng một tí. Em biết không Yuri? Em là một người bệnh tuyệt vời đấy! - Jessica bật cười trêu ghẹo.

- Jess...

- Cứ tin ở tôi... Em đói không?



Yuri im lặng một lúc. Nàng đã quên bén mất rằng mình hoàn toàn chẳng có gì vào bụng suốt mấy ngày trời bất tỉnh nhân sự. Giờ đây nàng có thể cảm nhận rằng bao tử mình đang kêu gào thảm thiết. Nàng nói nhanh:



- Đói sắp chết mất!

- Tốt. Tôi sẽ đi mua chút gì đó, chờ nhé!



...



Một lát sau Jessica quay lại từ cửa hàng với một túi đầy nước cam, sữa và trái cây tươi. Cô ấy mua cả một con gà quay, rau củ và một ít pho mát thịt cá. Jessica bắt đầu bày biện đồ ăn ra bàn.



- Đây có lẽ là món soup kiểu Hà Lan. Ăn tốt đấy! Nào chậm thôi...



Jessica ân cần đỡ Yuri dậy và cho nàng ăn. Dịu dàng và tận tuỵ là từ để miêu tả cô ấy lúc này. Và điều này thực sự càng khiến Yuri không thôi lạ lẫm. Cô ta đang bày trò gì đây? Không phải là có ý đồ gì đó chứ?



- Laurel đã nhận được số kim cương và chuyển phần tiền vào tài khoản trong ngân hàng Thuỵ Sĩ của em rồi! - Jessica nói.

- Sao Jess không gửi cả cho mình?



Jessica đột nhiên nghiêm túc trở lại, cô nhìn thẳng vào mắt Yuri:



- Bởi vì... đã đến lúc chúng ta nên thôi cái trò ganh đua này đi. Được không Yuri?



Lại là một ngón chơi khác của cô ta, Yuri thầm nghĩ. Nhưng nàng chẳng hơi sức đâu mà lo nữa.



- Được!

- Em có thể cho tôi biết các số đo của em? - Jessica ngập ngừng - Tôi sẽ mua về cho em một ít đồ để mặc. Người Hà Lan cũng khoáng đạt thôi. Nhưng nếu em cứ thế này mà đi ra đường thì tôi tin rằng họ sẽ shock lắm đấy!



Trong 5 giây, Yuri đã nhận ra sự trần truồng của mình. Và ngay lập tức hai má nàng đỏ bừng lên như cà chua chín. Yuri đơ người hết vài giây và nhanh như chớp túm lấy bất cứ thứ gì có thể để che chắn cơ thể mát mẻ đang phơi bày trước mặt con dê già Jessica, có lẽ thế... Yuri mơ hồ với khái niệm Jessica giúp nàng cởi đồ và tắm táp thế nào. Nàng đã thoáng trông thấy nụ cười gian tà trên mặt cô ta. Nếu không nể tình Jessica đã chăm sóc mình suốt mấy hôm, đoan chắc rằng Yuri đã tung vào cái mông lép của cô ta mấy cước cho bỏ ghét. Jessica buồn cười trước dáng vẻ luống cuống che chắn của cô nàng kiêu kì đa nghi này. Không ngờ cũng có những lúc Kwon Yuri đáng yêu đến thế. Và thề rằng là Jessica thích cô ấy không mặc gì hơn. Thật hấp dẫn mà!



Khi Jessica rời phòng để đi mua đồ, Yuri đã đăm chiêu nghĩ ngợi về cô ấy. Cô ấy đã đánh đổi sự an toàn của mình để chăm sóc nàng. Vì sao chứ? Yuri đã nghĩ mình hiểu con người của Jessica, nhưng không hề. Nàng chẳng hiểu chút gì về cô ấy cả. Và Yuri lại chìm vào giấc ngủ cùng mớ suy nghĩ hỗn độn về Jessica Jung.



Buổi chiều Jessica mang về cho Yuri hai vali đầy chặt quần áo, áo ngủ, áo lót, áo liền quần, váy, tất, giày dép, một ít mĩ phẩm cùng với lược, bàn chải, kem đánh răng... bla bla... Cô cũng mua cho mình một số quần áo để thay đổi và một tờ "Diễn đàn thông tin Quốc tế" với cái tít to đùng trên trang nhất là vụ cướp đoạt số kim cương giá trị. Dĩ nhiên Jessica biết đó là vụ trộm nào rồi. Theo bài báo thì cảnh sát đã đoán được cách thức tiến hành vụ trộm song vì bọn đạo tặc không để lại bất cứ dấu vết nào nên không thể truy bắt. Cô nói vui vẻ và nháy mắt với Yuri:



- Chúng ta có thể về nhà an toàn rồi. Giờ chỉ cần làm cho em khoẻ lại thôi!



Chính Choi Wonbin đã đề nghị cảnh sát không tiết lộ vụ chiếc khăn quàng có 2 chữ KY. Theo hắn ta nhận định thì phía cảnh sát sẽ chỉ tự biến họ thành những thằng ngốc mà thôi. Dựa vào chiếc khăn quàng có 2 chữ KY kia thì hoàn toàn không đủ bằng chứng để kết tội Kwon Yuri. Có hàng đống phụ nữ với tên viết tắt KY, làm thế khỉ nào mà khẳng định đó là Yuri dù biết rõ thủ phạm đích thị là cô ta kia chứ. Wonbin ngồi im lặng trong một nhà thờ nhỏ, trên băng ghế gỗ cứng, hắn chắp hai tay cầu nguyện:



- Khẩn cầu Đức Chúa Cha! Xin hãy giúp con bắt được cô ta. Để con quỉ trong tâm hồn cô ta bị xua đuổi và để thân thể cô ta phải gánh chịu mọi sự trừng phạt. Xin người hãy để con rửa sạch tội lỗi...



Hắn mường tượng đến cơ thể cháy bỏng của nàng. Hắn biết quá rõ đi chứ, vì cô ta là vị hôn thê của hắn. Tưởng chừng hắn có thể cùng nắm tay nàng vào nhà thờ. Nhưng ngay trước lễ cưới, một thảm hoạ đã xảy đến. Chính tay hắn đã tống nàng vào tù vì tội đánh cắp tài sản và mưu sát Nghị viên Kim. Nhưng tất cả chỉ là một trò bịp bợm đốn mạt do Nghị viên Kim bày ra nhằm trả thù họ Kwon. Với đầu óc thông minh của mình, Choi Wonbin thừa sức biết rõ mọi việc, hắn biết hắn đã phạm sai lầm. Kwon Yuri đã hoàn toàn vô tội. Nhưng đó là "đã từng", giờ đây cô ta không hề vô tội nữa. Hắn không thể phủ nhận rằng, hắn luôn nhớ về Yuri... Nhưng đã quá muộn... Wonbin nhanh chóng rời khỏi nhà thờ, hắn sợ... sợ Chúa sẽ nhìn thấu tâm can và sự ham muốn của hắn rồi sẽ trừng phạt hắn.



...



Khi Yuri tỉnh dậy thì trời đã tối. Nàng từ từ ngồi dậy và bật chiếc đèn trên tủ đầu giường. Chỉ có mình nàng trong phòng cùng với bóng tối bao trùm. Jessica không có ở đây. Yuri chợt cảm thấy cô đơn quá. Nàng đã dựa dẫm quá nhiều vào Jessica và đó là một điều ngu ngốc. Jessica đã nói rằng hãy tin cô ấy, và nàng đã tin, thật sự tin. Đáng đời mình lắm, Yuri chua chát nghĩ. Thực chất chẳng có sự ngọt ngào nào ở đây cả. Tất cả hành động quan tâm lo lắng của Jessica chỉ là giả tạo. Cô ta cũng chỉ vì bảo vệ cho mình mà thôi, không vì lí do nào khác. Yuri đã ít nhiều tin rằng cô ấy có chút tình cảm với mình, nàng muốn tin rằng nàng quan trọng với cô ấy nhường nào. Yuri trượt người xuống gối, đôi mắt đen láy mông lung vào bóng đêm và tư lự rằng nàng nhớ Jessica. "Xin Chúa hãy giúp con, con sẽ thực lòng nhớ cô ấy!"



Chúa đã thử lòng nàng bằng bằng một trò đùa dai dẳng. Mà tại sao lại là Jessica cơ chứ? Nhưng dù sao thì cũng vậy thôi. Nàng sẽ rời khỏi đây và tìm một nơi nào đó để nghỉ ngơi tịnh dưỡng. Ôi nàng thật là ngốc quá mà... Yuri thầm than.



- Yuri em đã dậy chưa? Tôi có mua cho em rất nhiều sách và tạp chí này! - Cánh cửa bật mở và Jessica bước vào với một túi lỉnh kỉnh đồ đạc cùng với cái giọng oanh vàng oang oang. - Tôi nghĩ là em có thể... - Và Jessica im bặt khi trông thấy gương mặt của Yuri. Cô đực mặt ra trước cửa, hai tròng mắt lộ đôi nét sợ hãi như thể Yuri chuẩn bị ăn thịt mình. - Này! Em sao thế? - Jessica nuốt nước bọt.

- Bây giờ thì không. - Yuri thì thào - Bây giờ thì không...



...



Sáng hôm sau, cơn sốt của Yuri đã dứt hẳn. Việc ở mãi trong phòng là cả một cực hình với nàng. Yuri đề nghị:



- Tôi muốn ra ngoài quá Jessie. Chúng ta có thể cùng ra ngoài không?



Ngoài hành lang là cả một sự tò mò. Vợ chồng ông chủ quán trọ rất vui mừng trước sự bình phục của Yuri.



- Chồng cô thật tuyệt diệu. Cô ấy cứ khăng khăng đòi làm mọi việc cho cô. Thật là một phụ nữ may mắn khi có người yêu mình hết mực như vậy.



Yuri mỉm cười cảm ơn họ. Và ngay lúc ấy cô nhìn sang Jessica để rồi thấy gương mặt cô ấy đỏ lên đầy ngượng ngịu. Tim nàng bỗng chốc cũng đập liên hồi. Ra ngoài, Yuri nói:

Họ thật ngọt ngào!

Những người đa cảm... - Jessica nói nhanh, cố gắng lấp liếm sự thích chí của mình.

...

Jessica đã thu xếp được một chiếc giường đơn nhỏ kê cạnh giường Yuri. Đêm đó nàng thao thức nhớ lại việc những ngày qua Jessica đã chăm sóc, phục dịch, cho ăn và còn lau rửa thân thể trần trụi của nàng. Yuri ý thức mạnh mẽ được sự hiện diện của Jessica kề bên. Điều đó thực sự gieo cho nàng cảm giác được che chở và đồng thời cũng làm nàng thấy bồn chồn.

Dần dần Yuri ngày một khoẻ hơn, Jessica và nàng bắt đầu dành thời gian đi thăm thú cái thị trấn cổ này. Họ đi bộ dọc trên những con đường quanh co lát đá cuội của Alkmaar được làm từ tận thời Trung Cổ và dành nhiều giờ đồng hồ dạo chơi trên những cánh đồng hoa tulip rực rỡ ở ngoại ô thành phố. Họ còn đi thăm chợ búa, các cửa hiệu và viện bảo tàng ở thị trấn. Yuri đã rất đỗi ngạc nhiên khi thấy Jessica nói với người dân địa phương bằng tiếng Hà Lan…



- Jessie đã học ở đâu vậy? – Nàng hỏi.

- Tôi từng quen biết một cô gái Hà Lan mà.



Và ngay lập tức Yuri thấy hối hận khi đã hỏi con người đào hoa này.







Vài ngày nữa trôi qua, Jessica cho rằng Yuri đã đủ khỏe, cô thuê 2 chiếc xe đạp. Họ cùng nhau đạp xe đến những chiếc cối xoay gió nằm rải rác trên các cánh đồng vùng thôn quê. Mỗi ngày trôi qua đều là một ngày tuyệt diệu và Yuri ước rằng nó sẽ không bao giờ kết thúc. Jessica đã thực sự là một nỗi ngạc nhiên thường xuyên với Yuri. Cô cư xử với nàng bằng một sự âu yếm chiều chuộng đến mức đã khiến Yuri hoàn toàn dẹp bỏ mọi đề phòng cảnh giác ban đầu. Song Jessica đã không đi xa hơn và Yuri cảm thấy cô ấy thật kì lạ. Nàng nghĩ đến những cô gái đã cặp kè với Jessica. Tất cả bọn họ đều tài năng, xinh đẹp và giàu có. Với sức hút đầy quyến rũ của mình, Jessica hoàn toàn có thể có được một trong số bọn họ. Vì cớ gì mà cô ấy lại chịu ở bên cạnh Yuri tại cái xó hẻo lánh của thế giới này?



Yuri thấy mình kể cho Jessica nghe về gia đình nàng, về nghị sĩ Kim, về Choi Wonbin… những thứ mà nàng nghĩ rằng nàng sẽ không bao giờ kể với bất kì ai. Và đến lượt Jessica giận dữ hộ nàng. Rồi cô ấy cũng kể về cuộc đời mình, về mẹ kế, về chú của Jessica và những ngày tháng trong gánh tạp kỉ. Nàng chưa bao giờ cảm thấy gần gũi với cô ấy như lúc này…



Rồi cũng đến lúc phải đi. Một buổi sáng, Jessica lướt mắt dọc hết từng trang báo trong khi đang nhắm nháp cốc cà phê của mình, cô nói với Yuri:



- Cảnh sát sẽ không truy bắt chúng ta nữa đâu Yuri. Tôi nghĩ chúng ta nên đi thôi!



Yuri chợt thấy tuyệt vọng như bị đâm một nhát dao, tim nàng nhói lên nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản:



- Được thôi! Khi nào?

- Ngày mai. Tôi sẽ thu xếp hành lí vào sáng mai…



Đêm đó Yuri trằn trọc không ngủ được. Sự hiện diện của Jessica tràn ngập khắp cả căn phòng. Những ngày qua là một khoảng thời gian không thể nào quên được của nàng, và nó sắp chấm dứt. Yuri ngó sang chiếc giường đơn nơi Jessica đang nằm, nàng thì thầm:



- Jessie ngủ rồi à?

- Chưa…

- Jess đang nghĩ gì thế?

- Ngày mai rời khỏi nơi này, tôi sẽ quyến luyến với nó… - Jessica bâng quơ.

- Em sẽ nhớ Jessie đấy. – Câu nói buột miệng bật ra trước khi Yuri kịp kìm nó lại.



Jessica từ từ ngồi dậy và nhìn nàng:



- Nhiều không em? – Cô dịu dàng hỏi.

- Nhiều lắm!



Không đợi hết một giây, Jessica đã ngồi bên giường nàng…



- Yuri…

- Nào đừng nói gì cả! Hãy ôm em!



Yuri ôm Jessica thật chặt, nàng cảm thấy tim cô ấy đang đập mạnh mẽ ngay trên khuôn ngực mình. Nàng áp chặt vào cô, nhưng vẫn thấy chưa đủ, bèn trườn xuống cuối giường và đặt lên thân thể Jessica những nụ hôn âu yếm dịu dàng.

.

.

.



























??? Kiếm PG phải hong? Xin lỗi... mình ko biết viết PG... ai có lòng hảo tâm thì viết hộ... Nghiêm túc đấy =)))))))







Suốt đêm, họ trò chuyện bâng quơ về mọi thứ. Cứ như có một cái đập nước ngăn chặn nay đột nhiên mở ào ra vậy. Rạng sáng, khi ánh nắng của một ngày mới bắt đầu lấp lánh trên những con kênh, Jessica vẫn để Yuri nằm yên trên ngực mình, cô nói, thật chậm và rõ ràng:



- Yul, hãy cưới Sica nhé!



Yuri đã tưởng rằng mình hiểu lầm ý Jessica, nhưng những lời đó được lặp lại, Yuri thì thầm xúc động:



- Ôi! Vâng!!!



Nàng òa khóc, vẫn nằm trong vòng tay che chở của Jessica. Nàng sẽ không bao giờ cô đơn nữa. Kwon Yuri là cô gái hạnh phúc nhất thế gian. Họ thuộc về nhau. Jessica là một phần trong ngày mai của Yuri. Và ngày mai đã đến!

Đôi trẻ đã quá hạnh phúc... T__T *rớt nước mắt* mèn ơi đây là shortfic... và tui đã biến nó thành hơi long fic



END (end tại đây nhá... hay sao? muốn viết tiếp hay vầy đủ rồi? nếu muốn tiếp tục thì please let me know!) =))))))))))


Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




[SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1   [SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1 - Page 2 Empty

Về Đầu Trang Go down
 

[SHORTFIC] Thief | JeYul | PG | CHAP 15.1

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 2 trong tổng số 3 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2, 3  Next

 Similar topics

-
» [FanFic-ShortFic] Hận Và Yêu |Yulsic| PG-13 | Chap 1
» [LONGFIC]Yêu em có phải là sai lầm|Yulsic|Chap 11|END[Edit chap 11]
» [Shortfic] SoEarth | YulSic | End
» [SHORTFIC] Please Give Me A Chance!!! | YulSic | PG | END + BONUS
» [SHORTFIC] Thiên Mệnh | YulSic | PG | Full + BONUS

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
YUL'S HOUSE :: SHARING :: FANFICTION-